Một Chuyến Chui Qua Cửa Ải Hỏa Ngục

Khởi đầu năm 1971, chúng tôi bắt đầu một loạt tấn công lớn vào Cam Bốt. Các cuộc hành quân này được hoạch định và thi hành chung giữa hai lực lượng Mỹ và Việt.

Không Kỵ yểm trợ cho các lực lượng Việt tiến vào nội địa Cam Bốt.

Tôi giữ chân xạ thủ trực thăng với Phi Đoàn 3, Không Kỵ 17. Tôi chỉ mới 18 tuổi.

Đơn vị chúng tôi nhận được lệnh đi tới điểm hẹn tại một căn cứ biên pḥng mang danh Haymaker, nơi đó chúng tôi tiếp nối với một lữ đoàn thiết giáp Việt Nam trên đường tiến lên phía Bắc để tiếp cứu đơn vị bạn đang bị vây khốn tại Snoul, Cam Bốt. Tại Snoul, đơn vị này được lệnh rút lui về phía Nam và giao tiếp với lữ đoàn thiết giáp tiếp cứu này.

Tại căn cứ Haymaker, lệnh hành quân được ban ra và một đoàn quân bộ binh to lớn được Đơn Vị Thiết Kỵ 5 hỗ trợ tiến theo Quốc Lộ hướng về Snoul. Họ có trách nhiệm mở đựng và giữ an ninh xa lộ để đơn vị bạn tại Snoul rút lui về an toàn.

Thượng cấp Mỹ ra chỉ thị nghiêm ngặt cấm các lực hượng lục quân hay cố vấn Mỹ không được tham gia vào các cuộc hành quân trên bộ --một lệnh mà không ai tuân giữ v́ lư do bất phục ṭng và nhân đạo.

Chúng tôi bay phủ đầu đoàn quân tiếp viện, tiến xa hơn đoạn hậu. Tôi c̣n nhớ là các trực thăng bay rợp trời tựa như đoàn ong bu quanh tổ ong.

Các trực thăng vơ trang Kiowa và Cobra của chúng tôi hành sự dọc theo hai bên đường ven bờ rừng. Rừng rất là rậm rạp cả hai bên đường, tựa như một đường hầm không nóc.

Các thiết vận xa và các chiến xa mỗi chiếc đều chở 20 tới 25 lính bộ binh. Đoàn quân tiến lên rất mau và không có điềm ǵ báo cho biết trước thảm họa đang chờ đón họ.

Cộng quân nằm dầy đặc bên lề đường và để toán xe đầu đi qua. Khi đa số đoàn xe lọt gọn vào ổ phục kích, Cộng quân nhả hết súng đạn lớn nhỏ.

Băy sập thật tàn khốc, và tôi được mục kích ngồi trên ghế hàng đầu.

Chúng tôi đang bay lướt tới trên xa lộ, xà thấp trên đoàn quân, trên trực thăng chở vài cố vấn thăm ḍ đường cùng với một đại tá Việt Nam. Phía dưới chúng tôi, không đầy 25 thước, thiết vận xa và chiến xa bắt đầu nổ tung lên trời. Các chiếc khác th́ bị cản trở bởi các chiếc bị hư hoại.

Đúng là họ là bị tới số. Đạn lửa tuôn ra tứ phía. Các thiết giáp lùi bước và xông tới húc vào các chiến xa nằm ụ cố gắng xô đẩy chúng qua bên để có thể dàn trận ứng chiến.

Các bộ binh đang cỡi trên xe nhảy bổ xuống để tránh xa các xe đang phát nổ. Đang khi tôi cố gắng bắn vào các vị trí địch quân, tôi quan sát thấy các chiến binh ngă gục dưới lằn đạn khốc liệt của súng liên thanh và hỏa tiễn.

Các cố vấn Mỹ và viên đại tá Việt Nam cuống cuồng t́m cách liên lạc với các lực lượng dưới đất, nhưng cảnh tượng quá hỗn động, và họ la hét phi công thả họ xuống đất.

Chỉ trong khoảng khắc, 80 chiến xa, thiết vận xa, xe vận tải và xe jíp nằm ụ trên mặt đường đất đỏ. Tôi chứng kiến 2.000 quân lính chạy bạt mạng trên xa lộ, một số bắn chống cự lại khi họ c̣n súng trên tay, với địch quân bám sát bắn xối xả đàng sau họ.

Các trực thăng vơ trang của "Blue Max" (Tiểu Đoàn 2 Không Pháo, Pháo Đoàn 20 - Sư Đoàn 1 Kỵ Binh) xông tới chiến trường đẫm máu và họ bắt đầu bắn trải thảm để che chở cho đoàn quân trên đường tháo lui. Họ bắn vào các lùm cây, vào bất cứ cái ǵ để chận đứng cuộc thảm sát.

Ngó lui về phía Việt Nam, bạn có thể thấy các trực thắng đưa thoi, chuyên chở các thương binh về các trạm cứu thương và nạp thêm đạn hỏa tiễn.

Sau một giờ giao tranh, tôi chở các thương binh. Nhiều lần tôi đă phải đá vào mặt những binh sĩ không bị thương tích, v́ họ t́m cách leo lên trực thăng cùng với thương binh. Một số trong bọn hèn nhát này c̣n bắn vào các xạ thủ trực thăng đă xô đẩy họ xuống.

Sàn trực thăng tôi dày đặc 2 phân máu cô đọng, mặc dù vậy chúng tôi vẫn chở thương binh ra khỏi trận địa. Tôi c̣n nhớ một đại úy Mỹ khi leo lên trực thăng đă phải nôn mửa v́ thấy máu me khắp cùng thân thể tôi và trên trực thăng.

Tôi không nghĩ là bất cứ ai có thể h́nh dung được cảnh tượng ghê rợn mà chúng tôi chứng kiến ngày hôm đó. Cả ngày chúng tôi chở thương binh về bệnh viện Lộc Ninh. Chỗ này trông giống cửa ải đưa vào hỏa ngục. Chỗ nào cũng thấy thương binh và các xác chết không được bao phủ với bảng danh số cột vào ngón chân cái hay vào áo.

Các cố vấn mặt mày khiếp đảm. Người ta khóc lóc. Ư tá và bác sĩ xuôi tay chịu thua. Chúng tôi tiếp tục bay suốt ngày, và khi trời sập tối, chúng tôi được lệnh trở về căn cứ.

Tôi vẫn c̣n cảm thấy bầu không khí tôi cảm thấy ngày hôm đó. Không ai mở miệng nói năng. Trực thăng chúng tôi bừa băi. Mọi sự đều thinh lặng ngoại trừ tiếng vù vù của cánh quạt trực thăng. Tôi c̣n nhớ tôi nh́n thân thể tôi như thể mắt tôi đă dời đầu tôi và đang ngó lại tôi.

Đêm đó tôi nằm trong hầm trú và nghĩ tới ngày mai. Có thể chúng tôi sẽ tải thương. Có thể chúng tôi sẽ bị bắn hạ. Đêm đó, tôi nghĩ có lẽ tôi nên đút khẩu súng lục 0.45 vào miệng và bắn bay đầu tôi đi...


Dan Sutherland
The Register Star
Ngày 7/4/1987

generalhieu