Đại Tá Vũ Quang Chiêm

- Sinh tháng 6 năm 1931 tại Nam Định

- Nhập ngũ ngày 1-4-1951

- Xuất thân trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt Khóa 4

- Chánh Vơ Pḥng Phủ Tổng Thống


Sáng ngày 8 tháng 4 năm 1975, phi công Nguyễn Thành Trung lái chiếc F-5 dội bom vào Dinh Độc Lập. Trái bom phá hủy một lỗ đường kính khoảng 1 mét trước bậc tam cấp dẫn lên lầu 2. Tại Phủ Thủ Tướng, lực lượng pḥng tủ đă được tăng cường khi có báo động. Trạm gác ở góc đường Thống nhất Nguyễn Bỉnh Khiêm có binh sĩ Nhảy Dù bố trí tại những vị trí trong yếu, hướng mũi súng về Phủ Thủ Tướng. Tôi lập tức rời văn pḥng sang Viện Bảo Tàng trong Thảo Cầm Viên. Tại đây, tôi gặp Thiếu Tá Nghiêm, Tiểu Đoàn Trưởng TĐ2-ND và hỏi lệnh của ai mà ông ấy điều động tiểu đoàn về đây. Thiếu tá Nghiêm cho biết là lệnh của Biệt Khu Thủ Đô. Tôi gọi hỏi từ trưởng pḥng 3 đến Tham Mưu Trưởng đều không biết. Tôi gọi cho Trung Tướng Minh và được ông xác nhận: “Lệnh của Tổng Thống. Em tŕnh cho Thủ Tướng biết đi”. Tôi tŕnh cho Thủ Tướng Khiêm. Khoảng 10 phút sau, tôi được Đại Tá Vơ Văn Cầm Chánh Văn Pḥng của Tổng Thống gọi hỏi: “Hồi năy toa gọi Trung Tướng Minh làm ǵ vậy?”. Tôi nói: “Tiểu Đoàn 12 Dù đang bố trí chĩa súng vào Phủ Thủ Tướng nên tôi hỏi Trung Tướng để tŕnh Thủ Tướng”. Ông Cầm nói: “Toa lộn xộn hoài. Từ nay có chuyện ǵ th́ gọi cho moa. Nếu không có th́ gọi cho thằng Điền (hàm ư Hải Quân Đại Tá Trần Thanh Điền). Tôi vào tŕnh lại với Thủ Tướng th́ ông nói ngay: “Thằng làm tàng hoài”. Sau đó tôi hộ tống Thủ Tướng qua Dinh Độc Lập họp, khi xe đến đường Thống Nhất, tôi thấy chiếc xe díp chở Trung Tướng Trần Văn Minh Tư Lệnh Không Quân theo vào Dinh sau đoàn xe Thủ Tướng.

Đây là những dữ kiện gồm những ǵ mà Đại Tá Vũ Quang Chiêm nói với nhà báo Thanh Thương Hoàng. V́ thế cho nên tôi muốn nhân dịp này viết thêm một đoạn có liên quan đến quyền lực chính trị lúc bấy giờ để tùy dư luận phán xét. Trong cuộc phỏng vấn với nhà báo Thanh Thương Hoàng, cựu Đại Tá Vũ Quang Chiêm nói ở đoạn cuối như sau:

“C̣n một chuyện này nữa, ngày 6 tháng 4 năm 1975, anh Vơ Văn Cầm có nói với tôi: kể từ hôm nay và trong 3 ngày sắp tới, nếu có biến cố ǵ xảy ra anh cố điều động lực lượng pḥng vệ Dinh (Độc Lập) cố thủ cho bằng được từ cổng vào tới trong dinh trong thời gian chừng độ nửa giờ, sau đó tôi có người lo.Tôi thắc mặc: tại sao lại có chuyện đó. Anh Cầm nói: Có thể có đảo chánh và sẽ có lực lượng nhảy dù và thiết giáp tiếp cứu”.

Không thấy có đảo chánh xảy ra như chúng ta biết mà sáng ngày 8 tháng 4 năm 1975, phi công Nguyễn Thành Trung thả bom Dinh Độc Lập./-

Nhan Hữu Hậu, cận vệ Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu

Nguồn Sàigon trong cơn hấp hối


Đại Tá Lưu Yểm, Đại Tá Vũ Quang Chiêm

ẢNH ĐỨC MẸ XUẤT HIỆN TRÊN CHÓP CÂY TRỨNG CÁ

Thời gian chúng tôi vào trại Long Giao đến nay đă hơn nửa năm, nhưng ngày về th́ vẫn c̣n mịt mù tăm cá, các anh em không c̣n hy vọng vào những lời lừa bịp của Việt cộng. Đă vậy trại tù Cộng sản không chỉ là nơi đày đọa con người trong lao động và đói khát, mà nơi đó c̣n chất chứa một mối thù truyền kiếp của những người mang chủ thuyết ngoại lai.

V́ thế khi đứng trước phong ba băo tố của cuộc đời, sức người yếu đuối mỏng ḍn chỉ c̣n biết trông cậy vào ḷng thương xót của Thượng Đế mà thôi. Tôi c̣n nhớ vào một buổi sáng chủ nhật được nghỉ lao động, tôi sang bên lán của Đại Tá Quỳnh chơi, vừa chuyện tṛ được một lúc th́ có Đại Tá Chiêm đến, anh nói với chúng tôi: “đêm qua Đức Mẹ đă hiện ra trong giấc ngủ của tôi, Ngài bảo tôi nói với các anh em HĂY CẦU NGUYỆN”! Đại Tá Chiêm là người Phật giáo, anh không mấy tin vào giấc mơ này, nhưng anh vẫn làm theo lời dặn của Đức Mẹ là truyền đạt cho các anh em trong tù được biết lời nhắn nhủ của Mẹ. Anh Quỳnh và tôi nghe thế cũng gặp gỡ kín đáo các anh em để nói cho họ biết tin này. Nhiều người có ḷng tin tỏ ra suy nghĩ , v́ họ vẫn chưa quên vụ xử bắn 2 anh tù trước đây. Ai nấy đều cầu nguyện theo tín ngưỡng của ḿnh. Câu chuyện ấy rồi cũng được lắng xuống theo nhịp sống cơ cực hàng ngày, cho đến một tuần sau…

Hôm ấy vào một buổi sáng trời trong và đẹp, mọi vật như vươn ḿnh trong sức sống nhẹ nhàng sau những ngày ủ rũ của mùa đông, vài cánh chim én từ đâu bay về thả hồn rong chơi dưới bầu trời quang đăng, chúng đâu ngờ rằng chúng đă ĺa đàn để đến một nơi không có mùa xuân, v́ đối diện dưới bầu trời thênh thang đó là ngục tù của loài người, của những con người cùng da vàng máu đỏ đă may mắn ở vào thế thắng vẫn c̣n nuôi chí hận thù, muốn tiêu diệt đồng chủng của ḿnh đến hơi thở cuối cùng.

Lúc này mặt trời đă lên cao, tôi và 4 anh em khác đang núp nắng dưới một ṿm cây thưa lá ở giữa sân sau nhà. Chúng tôi xúm lại gọt củ cải để chuẩn bị thực đơn cho ngày tết cổ truyền (món củ cải dầm với nước muối). Vừa làm chúng tôi vừa trao đổi với nhau những suy nghĩ của ngày ra tù. Làm việc được một hồi lâu, không biết tại sao Đại Tá Chiêm nh́n về cây trứng cá lớn cách đó chừng 10 mét, bỗng anh kêu lên “Ủa ! Ai treo ảnh Đức Mẹ trên cây trứng cá vậy?” Anh Hậu, anh Hậu, nh́n ḱa ! (V́ biết tôi là người Công giáo, nên việc ǵ liên quan đến bên đạo các anh thường gọi tôi). Tôi và các anh khác cũng ngừng tay hỏi:” “đâu?.. đâu?”.Anh Chiêm vẫn nh́n chăm chăm vào chóp cây trứng cá và nói tiếp: “Kia ḱa, ảnh Đức Mẹ đang treo trên cành cây cao nhất đó, các anh thấy không?” Tôi và các anh em cố mở to mắt để nh́n theo tầm tay anh Chiêm đang chỉ, nhưng vẫn không thấy ǵ. Anh Chiêm tỏ vẻ tiếc v́ chúng tôi không được trông thấy ảnh Mẹ như anh đă nh́n thấy rơ ràng. Tôi thầm nghĩ, có lẽ Đức Mẹ chỉ muốn ban cho riêng anh Chiêm được nh́n thấy sự lạ của Mẹ với một ư nhiệm mà chúng tôi chưa thể hiểu được? V́ liên tiếp trong hai tuần qua Đức Mẹ đă cho anh Chiêm được thấy Mẹ trong hai trường hợp khác nhau, một lần trong đêm ngủ và lần này giữa ban ngày. Phải chăng đó là một dấu chỉ đặc biệt mà Đức Mẹ muốn nhắc nhở chúng tôi đừng quên cầu nguyện!

(Điều này quả ứng nghiệm cho việc chuyển trại tù gấp rút ra Bắc. Sau một thời gian gạn lọc kỹ, Việt cộng chuyển tù đi bằng hai cách, cấp Đại Tá và Tướng đưa bằng máy bay (sẽ nói sau).Một số anh em khoảng 1600 người, chúng chở đi bằng tàu Sông Hương. Sau này nghe các anh kể lại trong đêm lên tàu Sông Hương tại bến cảng Khánh Hội SàiG̣n, trời mưa tầm tă, có một anh v́ mang ba lô cồng kềnh đă bị trượt chân té xuống sông, nhưng bọn cai tù mặc nhiên không cứu vớt)

Từ khi thấy ảnh Mẹ trên cây, không đầy một tuần sau đến phiên anh Chiêm bửa củi, những khúc gỗ súc to hơn một ṿng tay ôm mà xuất xứ của nó ở tận rừng sâu núi thẳm.Các anh em tù chúng tôi đă đổ rất nhiều mồ hôi nước mắt, và kể cả những giọt máu của ḿnh trong lao động có khi cũng bằng tính mạng nữa để đốn chặt những cây gỗ súc khiêng về trại chất thành từng đống cao như núi. Sau khi dùng cưa tay cưa gỗ ra từng khúc, chúng tôi chia phiên nhau bửa ra từng thanh để cán bộ xử dụng cho nhiều việc.

Nh́n đống gỗ nặng ngàn cân nằm ngổn ngang trên mặt đất, đôi khi người tù chúng tôi có cảm giác như đang đứng trước một thách đố cho đôi tay gầy guộc của ḿnh. Tuy nhiên, ư chí và nhẩn nhục, chịu đựng và hy sinh là những đoạn đường mà anh em chiến sĩ chúng tôi đă từng đi qua để đưa Quân Đội ḿnh tiến lên những bước trưởng thành đáng kể. Điều đó luôn nhắc nhở chúng tôi, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải khắc phục được những khó khăn khi ḿnh có thể.

Hôm ấy sau khi Đại Tá Chiêm xử dụng chiếc búa tay bửa ra một số củi, chiếc búa của anh bị lỏng cán. Có lẽ v́ quá mệt nên anh không để ư và vẫn tiếp tục làm việc. Khi anh giơ chiếc búa lên cao để lấy sức nện xuống, lưỡi búa bị văng ra khỏi cán và bổ từ trán anh thẳng xuống cằm. Nhưng có một điều lạ, lưỡi búa rất nặng và có cạnh bén, thế mà khi xán vào trán anh kéo xuống tận cằm chỉ để lại một đường máu nhỏ mức bằng sợi chỉ. Thay v́ sức nặng của lưỡi búa không dưới 2 kilô cộng thêm lực giáng xuống của đôi cánh tay, chắc chắn phải gây thiệt hại cho khuôn mặt anh nhiều hơn?

Với một tai nạn khủng khiếp như tưởng rằng khuôn mặt anh Chiêm phải bị chẻ đôi theo dấu vết của lưỡi búa đi qua. Nhưng thực tế chỉ để lại một dấu vết rất hiền lành, như đầu một mũi kim lướt qua làn da làm rướm một lằn máu nhỏ.

Sự lạ ảnh Đức Mẹ xuất hiện trên chóp cây trứng cá vào tuần trước , không ai được nh́n thấy ngoài anh Chiêm. Cứ nh́n lằn máu nhỏ chạy thẳng như một nét bút vẽ từ trán xuống cằm trên mặt anh, người ta rất đổi ngạc nhiên và không khỏi nghĩ đến một bàn tay mầu nhiệm của một Đấng thiêng liêng đầy ḷng nhân ái đă dơi mắt che chở và giữ ǵn anh được an toàn trong tai nạn hiểm nghèo ấy..

Nguồn Đại Tạ Đoàn Công Hậu