Cái Chết Của Anh Tôi Tới giờ phút này, cái chết của anh tôi vẫn mang đầy bí ẩn. Hung tin đến với gia đ́nh chiều tối ngày 8 tháng 4 năm 1975 (thật sự th́ anh tôi đă bị thảm sát từ buổi trưa) do người tài xế riêng của anh tôi, hớt hải từ bản doanh Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn III ở Biên Ḥa lái xe chạy về Sài-G̣n thông báo. Hôm sau, gia đ́nh lên Biên Ḥa, vào trại th́ được Trung Tá Quyến, Chỉ Huy Trưởng Quân Cảnh Quân Đoàn III dẫn đưa tới xem thi hài của anh tôi. Tôi cúi xuống nh́n kỹ th́ thấy vết lằn đạn xuyên một lỗ từ cằm bên trái lên tới đỉnh đầu bên phải. Trung Tá Quyến cũng đưa chúng tôi tới văn pḥng riêng của anh tôi, lúc đó đang giữ chức Tư Lệnh Phó Quân Đoàn. Trên đường đi đến văn pḥng, gia đ́nh gặp một đoàn người cầm đầu bởi một sĩ quan mang lon quân y đi ngang qua. Một viên sĩ quan trong đoàn chúng tôi ghé miệng vào tai tôi th́ thầm: "Chánh Văn Pḥng cùng là bác sĩ riêng của Tướng Toàn đấy. Nhiệm vụ chính của ông ta là khám xét trinh mấy con bé trước khi đưa lên ông tướng!" Viên Sĩ quan y sĩ đến bắt tay chào hỏi ông cụ tôi. Lúc ấy tôi thấy mặt mũi ông ta sao nham nhở thế: nói nói cười cười, như thể không có ai mới chết đây cả! Gia đ́nh được cho hay là anh tôi chết ngay tại bàn viết, đang khi chờ đợi đi ăn cơm chiều với vài cộng sự viên tại câu lạc bộ sĩ quan. Lư do chết được đề xướng ra: Tướng Hiếu, vốn thích chơi súng, lỡ tay lẩy c̣ đang khi lau chùi súng lục. Tôi nghĩ thầm: làm sao có thể thế được, v́ anh tôi thuận tay phải mà lằn đạn phải được gây ra bởi một người thuận tay trái. Hơn nữa, dựa vào dấu vết viên đạn để lại trên vách tường, chứ không phải trên trần nhà, chặp lại với vết viên đạn để lại trên cằm trái và đỉnh đầu phải, tôi suy diễn: phát súng phải gây nên bởi một kẻ sát nhân khiến anh tôi nghiêng mặt qua bên né tránh khi bị họng súng chĩa vào mặt ḿnh. Có điều lạ là không thấy ai đưa ra cho xem khẩu súng lục tội phạm. Tôi c̣n ghi nhận một điều lạ khác: gia đ́nh Tư Lệnh Phó Quân Đoàn tới viếng xác mà không thấy bóng dáng Tư Lệnh Quân Đoàn hay một sĩ quan cộng sự viên thân cận của anh tôi ra tiếp chuyện. Họa chăng khó ăn khó nói, hoặc tại gây nên sự việc hay tại biết chuyện mà bị cấm đoán tiết lộ? C̣n Trung Tá Quyến th́ hành sự như thể một nhà đạo diễn miễn cưỡng tại phim trường: cử chỉ lời nói có vẻ ngượng ngùng không mấy tự nhiên như tuồng cố che giấu điều ǵ. Tôi tiếc là hoàn cảnh hỗn độn mất nước tới nơi đă không cho phép gia đ́nh biết được kết quả của cuộc thử nghiệm do một viên thiếu tá cảnh sát từ Tổng Nha Cảnh Sát phái tới điều tra đang khi gia đ́nh viếng xác, nhằm xác định xem có hay không có dấu vết thuốc súng trên bàn tay anh tôi. Viên sĩ quan cảnh sát này, trước khi ra về, có đến bắt tay chào hỏi ông cụ tôi: "Thưa cụ, con là cựu học viên của cụ, hồi cụ là Giám Đốc Trường Huấn Luyện Cảnh Sát Đô Thành Sài-G̣n. Con hứa sẽ cho cụ biết kết quả của phương pháp thử nghiệm khoa học tân kỳ mà con mới học được ở Hoa-Kỳ đem về ứng dụng." Nhưng xét cho cùng th́ không dễ ǵ biết được sự thật một khi quân gian manh đă cố tâm dàn cảnh nhằm ếm nhẹm mọi sự kiện bất lợi cho chúng. Theo ư kiến riêng của tôi, anh tôi bị ám sát hoặc v́ tư thù cá nhân, hoặc v́ lư do chính trị. Nếu nguyên do là v́ tư thù riêng, ắt là phải xảy ra trong một cuộc căi vả. Thử hỏi ai mà dám căi vả tay đôi với Tư Lệnh Phó Quân Đoàn ngay trong văn pḥng riêng, ngoại trừ chính Tư Lệnh Quân Đoàn hay một sĩ quan thân cận của Tư Lệnh hành động theo lệnh trực tiếp của thượng cấp? Nội dung cuộc căi vả có thể là sự bất đồng ư kiến liên quan đến chiến thuật hành quân (có thể chăng một bên không ngại thí quân, một bên muốn bảo toàn tính mạng quân lính tối đa ?) trong khi t́nh h́nh quân sự đang sôi động, trong đó cấp trên đầy tự ti mặc cảm thua lư cấp dưới tài giỏi hơn ḿnh. Một giọt nước cuối cùng làm đổ tràn ly nước đưa tới hành động sát nhân? Có lần tôi hỏi anh tôi tại sao Tướng Toàn lại được chọn làm Tư Lệnh Quân Đoàn III th́ anh tôi mỉm cười với nét mặt luống vẻ mệt mỏi chán chường và với giọng hơi mỉa mai : "Tổng Thống cho là lúc này cần một tướng gốc thiết giáp biết xông xáo." Cộng thêm vào đó, một bên là một tướng mang tiếng tham nhũng với cái danh "tướng rừng quế" và "tướng đồng sắt", một bên là một tướng sạch từng nắm trong tay đống hồ sơ tham nhũng trong quân đội khi c̣n tại chức Đặc Trách Bài Trừ Tham Nhũng thuộc Phủ Phó Tổng Thống Trần Văn Hương. Tôi c̣n nhớ, nghe tin Tướng Toàn về thay thế Tướng Đống làm Tư Lệnh Quân Đoàn III, có người bạn nói với tôi: "Thôi rồi, anh toa như một cừu non giữa bày sói dữ!" Qua đến Mỹ, mỗi lần gặp những cựu sĩ quan biết đến cái chết của anh tôi, là mỗi lần nghe câu thốt: "Tướng Toàn chứ không ai vào đó cả!" Đại Tá Nguyễn Văn Y, cựu Quận Trưởng Quận 5, Chợ Lớn, thời ông Diệm, sau này là Đặc œy Trưởng Phủ Đặc Ủy Trung Ương T́nh Báo, khi gặp tôi ở Nữu Ước năm 1986 cũng khẳng định như thế. Tuy nhiên, mới đây trong dịp điện đàm với Tướng Lư Ṭng Bá, tôi hỏi có phải Tướng Toàn bắn anh tôi không, ông trả lời: "Chắc không phải Tướng Toàn bắn đâu, v́ lúc đó tôi đang họp với ông ta. Sau buổi họp, trên đường đi ăn cơm th́ nghe quân lính lao xao nói Tướng Hiếu vừa chết trong văn pḥng. V́ phải gấp rút lên máy bay ra mặt trận, nên tôi không có th́ giờ nán lại nghe ngóng thêm tin tức". Xin nhắc lúc đó Chuẩn Tướng Bá là Tư lệnh Sư Đoàn 25 đóng quân ở Củ Chi. Ngược lại có nguồn tin khác cho tôi hay là Đại Tá Lưu Yểm, Tỉnh Trưởng Biên Hoà, cũng tham dự buổi họp ngày hôm đó th́ lại quả quyết là Tướng Toàn bắn sau buổi họp. — đây tôi xin mở dấu ngoặc: buổi họp quan trọng vậy, sao Tư Lệnh Phó Quân Đoàn lại không được mời tham dự? Nguyên do khác khiến anh tôi bị ám sát cũng có thể là v́ có người sợ anh tôi đứng ra cầm quân đảo chính. Giả thuyết này nhen nhúm h́nh thành trong đầu óc tôi sau những lần tiếp xúc với viên Tổng Lănh Sự Mỹ Biên Hoà. Sau đám táng tại nghĩa trang quân đội ở Biên Hoà, ông ta mời gia đ́nh về tư thất. Trong buổi gặp gỡ đó, ông ta kéo tôi ra sân nói riêng với tôi ông ta rất thân thiện với anh tôi: hai người thường đánh cờ với nhau bên hồ bơi nhà ông và ông thường mời anh tôi tới cùng coi xi-nê trong pḥng chiếu phim của Toà Tổng Lănh Sự Mỹ vào những cuối tuần. Tôi phỏng đoán là có người nghi viên chức thuộc cơ quan t́nh báo Mỹ CIA này thường xuyên thân mật tiếp xúc với anh tôi để thuyết dụ anh tôi đứng ra nhận lănh tổ chức đảo chính, nên ra lệnh loại trừ trước. Tôi nhớ lại có lần về tới nhà, ông cụ tôi nói với tôi: "Vừa rồi có hai viên chức tự xưng là CIA tới ḍ hỏi xem hai Tướng Trưởng và Hiếu có thân nhau không, để làm ǵ không biết?" Có phải chăng CIA muốn Tướng Trưởng, lúc đó đang nắm Quân Đoàn I, và anh tôi liên kết nhau đứng ra đảo chính? C̣n Tướng Trưởng th́ khi bị điên đầu v́ lệnh và phản lệnh của ông Thiệu lúc th́ muốn giữ lúc th́ muốn bỏ Huế cáu tiết dọa sẽ đảo chính nếu ông Thiệu đổi ư một lần nữa! Vào thời điểm đó, CIA muốn đẩy ông Thiệu đi v́ Quốc Hội Mỹ chỉ ưng thuận tháo khoán 700 triệu đô-la viện trợ quân sự với điều kiện Tổng Thống Thiệu phải ra đi. Đồng thời, phe Phó Tổng Thống Trần Văn Hương, người mến phục tài anh tôi, th́ đang túc trực sẵn để chấp chính. Anh tôi có dám đứng ra đảo chính không? Anh tôi là một sĩ quan thuần túy quân sự không có tham vọng làm chính trị. Trong những lần quân đội đảo chính trong quá khứ, tôi thường ṭ ṃ xem có tên anh tôi trong danh sách các tướng tá phe đảo chính không th́ không lần nào thấy cả. Tuy vậy, tôi nghĩ anh tôi là một người gan dạ, nếu tiếng gọi của nghĩa vụ đ̣i hỏi th́ anh tôi sẽ không từ nan, cho dù hậu quả của hành động ḿnh không có lợi cho cá nhân ḿnh. Khi các tỉnh miền Trung lần lượt mất vào tay Cộng quân, anh tôi có lời nhận xét này:"Nếu Mỹ không viện trợ quân sự lại th́ Quân Đội ta chỉ có thể cầm cự nổi tối đa hai tháng nữa thôi. Khả năng, quân lính ta có dư thừa; chỉ thiếu có đạn dược thôi". Tôi c̣n nhớ có đọc một lá thư anh tôi viết cho ông cụ sau vụ đảo chính Tổng Thống Diệm, trong đó anh tôi, lúc đó là Trung Tá Tham Mưu Trưởng Sư Đoàn 1, dưới quyền Tướng Đỗ Cao Trí, Tư Lệnh Sư Đoàn 1 kiêm Quân Đoàn I, thuật lại đă nhận lănh nhiệm vụ chỉ huy đội binh công hăm dinh ông Ngô Đ́nh Cẩn, và hănh diện khoe là đă hoàn thành nhiệm vụ tước khí giới quân lính pḥng vệ dinh mà không phải nổ một phát súng nào. Trong lúc t́nh h́nh trong nước rối ren, ai nấy đều lo Cộng Sản sắp thanh toán miền Nam tới nơi, anh tôi thường trấn an chị dâu tôi: "Em đừng lo, anh sẽ lo liệu cho cả." Sáng ngày 8/4/1975 một khu trục cơ F5, do phi công Nguyễn Thành Trung, cất cánh từ Biên Ḥa, nhào xuống dội bom vào Dinh Độc Lập, anh tôi gọi điện thoại về nhà ở trong Cư Xá Sĩ Quan Chí Ḥa căn dặn vợ "đừng để các con ra đường chơi", đó là hàng chữ sau chót được ghi xuống trong sổ nhật kư của anh tôi. Buổi trưa hôm đó anh tôi bị ám sát. Mấy ngày kế tiếp sau đó, chị dâu tôi bận rộn với việc mai táng anh tôi. Quân Đội và Chính Quyền ra ư kiến muốn quàn xác anh tôi tại Bộ Tổng Tham Mưu hay Ṭa Đô Sảnh, để tiện cử hành lễ nghi quân cách long trọng. Chị dâu tôi, v́ uất ức chồng ḿnh bị một bàn tay thuộc Quân Đội hay Chính Quyền ám hại, bác bỏ lời đề nghị đó, và yêu cầu quàn xác tại căn nhà nhỏ bé trong Cư Xá Sĩ Quan Chí Ḥa. Thế là một lễ nghi mai táng trọng thể diễn ra trong pḥng khách bé xíu. Bốn góc quan tài, bốn Tướng Lănh uy nghiêm trong bộ lễ phục trắng với đầy ắp huy chương gắn trên ngực, từng đợt luân phiên túc trực 24 tiếng trên 24. Hầu hết các chính khách và các tướng lănh đều đến phân ưu. Phó Tổng Thống Hương, thay mặt Tổng Thống Thiệu (tại sao lại lánh mặt vậy?), đến gắn sao thăng cấp Trung Tướng cho anh tôi. Tôi đă có lần viết thư cho cơ quan CIA, chiếu theo đạo luật "Freedom of Information Act" yêu cầu họ trao cho tôi xem hồ sơ họ có về Tướng Hiếu, với hy vọng biết được sự thật quanh cái chết của anh tôi, nhưng trong bức thư trả lời họ từ chối lời yêu cầu nại lư do an ninh quốc gia, mặc dù biến cố xảy ra đă hơn hai mươi năm. Tin cập nhật.- Ngày 6/5/2015 một nguồn tình báo quân sự Hoa Kỳ tiết lộ cho tôi biết:
Nguyễn Văn Tín
|