Thứ Hai 21, tháng 9, thật quang đăng. Sau cơn mưa, nắng vàng tươi hơn, trong hơn, rừng cây cũng xanh thắm hơn. Máy bay êm ả đáp xuống phi trường dành cho máy bay nhỏ ở giữa thành phố, gần nhà thờ thị xă. Một chiếc xe Jeep đă chờ sẵn đưa tôi vào ngay pḥng họp của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh. Bước vào cửa pḥng họp tôi biết ngay là tôi đă đến trễ. Trên hàng ghế đầu, tôi đă thấy Trung Tướng Thủ Tướng Nguyễn Khánh, Trung Tướng Nguyễn Hữu Có Tư Lệnh Quân Đoàn II, Thiếu Tướng Hoàng Xuân Lăm Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh, và hai vị Tướng khác là Trung Tướng Tôn Thất Đính Cựu Tư Lệnh Quân Khu 4 ở Banmêthuột năm 1956 – 1957, và Trung Tướng Lê Văn Kim người đầu tiên phụ trách chương tŕnh Dinh Điền thời Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, và Trung Tá Tỉnh Trưởng Darlac. Một số sĩ quan Tham Mưu của Quân Đoàn tháp tùng đi theo Trung Tướng Nguyễn Hữu Có, và sĩ quan Tham Mưu của Sư Đoàn 23 đă tề tựu đông đủ ngồi chật pḥng họp. Chào Thủ Tướng và các vị Tướng Lănh xong tôi vội vàng đi xuống chiếc ghế trống cuối cùng ở cuối góc pḥng.
Thủ Tướng cho lệnh bắt
đầu buổi thuyết tŕnh. Lần lượt Trưởng Pḥng Hai Sư
Đoàn 23 tŕnh bày t́nh h́nh các trại Lực Lượng Đặc
Biệt Thượng nổi loạn đang bao vây thành phố, và t́nh
h́nh các đơn vị Cộng Sản. Đặc biệt có một Trung
Đoàn Cộng Sản đang trú đóng tại Ban Đon, sẵn sàng
tiến về phía Banmêthuột. Trưởng Pḥng Ba tŕnh bày một
kế hoạch hành quân tiến đánh quân của năm trại Lực
Lượng Đặc Biệt để giải vây cho thành phố. Theo
Trưởng Pḥng Ba tŕnh bày th́ hiện thời trong thành phố
chỉ có hai tiểu đoàn, nhưng có thể rút về được hai
tiểu đoàn nữa là bốn. So quân số th́ không bằng quân
của năm trại kia, nhưng Sư Đoàn có phi cơ, pháo binh, và
thiết giáp yểm trợ nên ông tin là có thể thắng được.
Sau khi ông tŕnh bày xong, pḥng họp im phăng phắc, mọi
người hồi hộp chờ quyết định của Thủ Tướng.
Bất ngờ Thủ Tướng
đứng dậy quay mặt về phía tôi và hỏi: “ Anh Nghiêm,
anh làm việc với người Thượng từ lâu, theo ư kiến
anh th́ việc này nên giải quyết thế nào?” Tuy bị bất
ngờ nhưng trong lúc vị Trưởng Pḥng Ba đề nghị dùng
giải pháp quân sự th́ tôi thấy đă không được rồi.
Thứ nhất là quân Sư Đoàn và quân của năm Trại LLĐB
đều là quân của ḿnh cả. Nếu nồi da xáo thịt th́
kết quả là ḿnh bị thiệt hại và Cộng Sản được
lợi to, Trung Đoàn Cộng Sản ở Ban Đon sẽ khai thác cơ
hội hiếm có này. Thứ hai là chiến trận sẽ xẩy ra
ngay ở thành phố, chắc chắn thành phố sẽ tan nát, dân
chúng sẽ bị thiệt hại nhiều. Thứ ba là nếu các Lực
Lượng Dân Sự Chiến Đấu Thượng ở các Buôn tràn vào
các Dinh Điền th́ một cuộc tàn sát lớn sẽ xẩy ra
giữa người Kinh và người Thượng. Và c̣n 12 Trại LLĐB
Thượng ở dọc biên giới từ đây lên Kontum cùng nổi
loạn kéo về các thành phố th́ ta lấy quân đâu mà đối
phó. Chắc chắn sẽ có một trận nội chiến giữa Quân
Đội VNCH và những lực lượng có vơ trang của người
Thượng. Do đó khi thấy Thủ Tướng hỏi th́ tôi trả
lời ngay: “ Thưa Thủ Tướng và qúy vị Tướng Lănh, sở
dĩ người Thượng nổi loạn v́ trước đây chính sách
đối với đồng bào Thượng của Tổng Thống Ngô Đ́nh
Diệm có nhiều sự sai lầm, nếu bây giờ Thủ Tướng
hứa sẽ ban hành một chính sách mới bảo đảm mọi sự
công bằng đối với đồng bào, và sửa chữa tất cả
những sai lầm trước th́ tôi chắc người Thượng sẽ
không c̣n chống đối chính phủ nữa. Nếu Thủ Tướng
và quư vị Tướng Lănh chấp thuận th́ tôi t́nh nguyện
sẽ đi thuyết phục các Trại LLĐB trở về trung thành
lại với chính phủ.” Tôi thấy Thủ Tướng quay sang
nói ǵ với Trung Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn II, và Thiếu
Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn, v́ đứng ở xa tôi nghe không
được rơ. Lát sau ông tiếp tục hỏi: “ Anh có chắc
thuyết phục được họ trở về với chính phủ không?
Và thời gian phải hết bao lâu?” Tôi trả lời: “ Nếu
Thủ Tướng hứa chắc chắn sẽ ban hành một chính sách
mới cho đồng bào Thượng th́ tôi có thể thuyết phục
họ được. Tất cả có năm Trại đóng rải rác xung
quanh thành phố, chắc tôi phải cần đến 8 ngày để đi
đến từng Trại và nói chuyện với họ.” Thủ Tướng
hỏi: “ Anh có cần ǵ không?” “Thưa Thủ Tướng, tôi
trả lời, thứ nhất là tôi cần 3 người Thượng đi với
tôi . Đó là Thiếu Tá Ya Ba, Đại Đội Trưởng Chiến
Tranh Chính Trị của Sư Đoàn, Ông Y Chôn Mlô, Tham Sự
Hành Chánh của bên Tỉnh, và Đại Uư Khổng Đức Phiên,
tên Thượng là Đại Uư Y Pem Knul, ở bên Tiểu Khu. Thứ
hai, tôi cần một nơi lập văn pḥng làm việc, và có vài
thư kư đánh máy, xe cho bốn chúng tôi chạy công việc.
Thứ ba, tôi cần 100 ngàn đồng để chi phí như in lời
kêu gọi, in truyền đơn, và nhất là để giết trâu,
uống rượu cần, bàn chuyện với họ, theo phong tục của
người Thượng.” Thủ Tướng có vẻ hài ḷng, ông gật
đầu nói: “Được rồi tôi chấp thuận, việc này giao
cho anh Nghiêm đi thuyết phục các Trại LLĐB.” Xong quay
sang những Tướng Lănh chung quanh ông ra lệnh: “ Tỉnh
lấy Toà Đại Biểu Cao Nguyên Trung Phần cũ làm Văn Pḥng
cho anh Nghiêm, và biệt phái thư kư và máy chữ sang đặt
dưới quyền anh Nghiêm để làm việc. Sư Đoàn th́ cung
cấp xe cho anh Nghiêm. Trong thời gian anh Nghiêm đi thuyết
phục các Trại th́ Sư Đoàn vẫn cứ tiến hành chuẩn bị
kế hoạch hành quân. Anh Có lấy 100 ngàn giao cho anh
Nghiêm để có tiền chi phí, rồi c̣n phải bay ngay xuống
Qui Nhơn lo việc biểu t́nh của Phật Giáo. Tôi biết anh
đang bận rộn nên đă đem Trung Tướng Đính và Trung
Tướng Kim từ Đà Lạt sang đây để giúp anh. Trung Tướng
Đính và Trung Tướng Kim sẽ cùng với anh Nghiêm ăn ở và
làm việc tại Toà Đại Biểu Chính Phủ. Công việc tiến
hành tới đâu hai anh Đính và Kim báo cáo về Sài G̣n cho
tôi. Sư Đoàn và Tỉnh yểm trợ cho anh Nghiêm theo yêu
cầu của anh ấy để mau chóng giải quyết vấn đề này.
Sau đây tôi c̣n phải về gấp Sài G̣n v́ c̣n nhiều
việc phải làm lắm.”
Sau khi đă có quyết định
dứt khoát của Thủ Tướng, tôi thấy các vị Tướng
Lănh và Trung Tá Tỉnh Trưởng nói chuyện với nhau. Trung
Tá Tỉnh Trưởng kể lại việc Đài Phát Thanh Banmêthuột
bị chiếm. Ông nói:” Đoàn xe GMC chở quân của Trại
Buôn Sarpa đi về Banmêthuột lúc quá nửa khuya. Đi đầu
là một xe Jeep, trên xe có anh Đại Úy Cố Vấn Mỹ của
LLĐB. V́ vậy khi đến trạm gác ở đầu tỉnh, lính gác
không nghi ngờ ǵ, nên đă
mở cửa rào cản cho đoàn
xe đi qua. Không ngờ khi đoàn xe vừa qua cổng gác, chúng
đă dừng lại, bọn LLĐB Thượng nhẩy xuống xe, bắt
lính gác, và ào vào đài phát thanh. Chúng bắt tất cả
nhân viên trong đài, nhưng ông Trưởng Đài đă nhanh trí,
nhanh tay tháo ngay hai miếng Quarz ở trong ổ máy và nhẩy
qua cửa sổ chạy xuống sườn đồi và men theo con suối
chạy về Ṭa Tỉnh báo cáo. Bọn phản loạn tính chiếm
đài phát thanh là cho phổ biến ngay bản Tuyên Cáo của
một tổ chức có cái tên tiếng Pháp là Front Unifié de
Lutte De La Race Opprimée, Mặt Trận Thống Nhất Đấu Tranh
Của Dân Tộc Bị Áp Bức, gọi tắt là FULRO. Nhưng v́
ông Trưởng Đài đă gỡ và đem đi hai miếng Quarz nên
bọn chúng loay hoay măi mà không sao phát thanh được. Bốn
Trại LLĐB kia đă ở bên ngoài thành phố, chờ nghe thấy
lời Tuyên Cáo trên radio th́ tiến ngay vào chiếm thành
phố. Nhưng bọn chúng chờ măi không thấy ǵ, nên mới
án binh bất động ở bên ngoài cho đến bây giờ, th́
Tỉnh và Sư Đoàn đă kịp điều động quân đội và
Cảnh Sát đối phó.” Thủ Tướng cười nói: “ Chiều
hôm qua về đến Sài G̣n, tôi đă điện ngay cho ông Đại
Sứ Mỹ. Tôi cho ông ấy biết một Đại Úy Mỹ đă dẫn
đoàn xe của LLĐB Thượng, và giúp chúng nó phản loạn
chiếm đài phát thanh. Tôi nói với ông, tôi không muốn
thấy tên Đại Úy ấy ở trên lănh thổ Việt Nam nữa.
Ông Đại Sứ đă đồng ư và sáng nay trước khi tôi lên
Banmêthuột ông đă điện thoại cho tôi biết là tên Đại
Úy ấy đă được đưa ra khỏi Việt Nam rồi.” Buổi
họp chấm dứt, Thủ Tướng ra phi trường Phụng Dực để
bay về Sài G̣n. Mọi người đi lo công việc của ḿnh.
Toà Đại Biểu Chính Phủ
Cao Nguyên Trung Phần trước kia, nay đă là nhà văng lai
dành cho những giới chức cao cấp trong Chính Phủ tới
thăm Tỉnh Darlac. Đây là một biệt thự hai tầng rất
lớn xây trong một khu đất rộng, có vườn trồng rất
nhiều loại hoa màu sắc rực rỡ, có vườn cỏ lúc nào
cũng được cắt sén gọn gàng, chăm sóc xanh mướt, và
có rất nhiều cây to bóng mát. Trên lầu có ba pḥng ngủ
rất rộng với đầy đủ tiện nghi sang trọng. Trung
Tướng Đính và Trung Tướng Kim mỗi vị ở một pḥng.
Tôi cũng may mắn được cấp một pḥng kế bên để có
thể thường xuyên báo cáo diễn tiến công việc. Dưới
nhà, bên ngoài là pḥng hội rất rộng chứa được
khoảng gần 200 người, có vài gian pḥng làm việc. Bên
trong có pḥng khách, pḥng ngồi chơi uống rượu, có
pḥng ăn, tất cả đều rộng lớn được thiết trí rất
mỹ thuật và kê toàn những đồ đạc sang trọng đắt
tiền. Thiếu Tá Ya Ba, Đại Úy Y Pem Knul, và ông Y Chôn
Mlô đă đến. Nhân viên văn pḥng cùng máy đánh chữ và
văn pḥng phẩm đều đă được Ṭa Tỉnh Darlac cung cấp
đầy đủ. Trước khi lên máy bay đi Qui Nhơn, Trung Tướng
Tư Lệnh Quân Đoàn II đă đến xem chỗ đặt văn pḥng
của tôi, dặn ḍ tôi phải cố gắng hết sức ḿnh để
giải quyết công việc được tốt đẹp. Cuối cùng ông
nói: “Thủ Tướng có chỉ thị đưa cho anh 100 ngàn đồng
để chi phí, nhưng tôi chỉ c̣n 50 ngàn đồng, anh cầm
lấy và tùy nghi mà chi dùng trong số tiền này thôi.”
Tôi ngỡ ngàng, ngần ngừ cầm lấy không dám nói một
lời nào.
Chúng tôi bắt tay ngay
vào công việc, không để chậm trễ một giây phút nào.
Thiếu Tá Ya Ba kết anh em với tôi từ lâu. Anh hơn tuổi
tôi nên làm anh, tôi làm em. Tuy anh là người Churu ở Đà
Lạt, nhưng anh đă từng chỉ huy ở Darlac từ thời Pháp,
nên rất được người Rhadé kính nể. Anh lại c̣n là
một người rất khôn ngoan, có rất nhiều sáng kiến giải
quyết công việc mau lẹ. Đại Úy Khổng Đức Phiên (Y
Pem Knul) là một sĩ quan chỉ huy rất có kỷ luật. Trông
anh rất oai vệ, lời nói của anh rất có uy, ai thấy anh
cũng nể trọng. Anh Y Chôn Mlô tốt nghiệp Tham Sự Hành
Chánh ở Học Viện Quốc Gia Hành Chánh và là một trong
số người trí thức hiếm hoi của đồng bào Thượng.
Anh c̣n là hội viên trong Ban Trị Sự Hội Thánh Tin Lành
nên rất có uy tín trong bộ lạc Rhadé. Tôi lựa anh v́
anh c̣n là người ăn nói ôn ḥa, khéo léo, có khả năng
nói mọi người nghe. Cả hai anh Phiên và Y Chôn đều đă
quen thân với tôi từ lâu. Chúng tôi mở ngay một cuộc
họp để nhận định t́nh h́nh, hoạch định ra một
chương tŕnh làm việc để đạt được mục tiêu thuyết
phục được năm trại LLĐB trở về trại, trung thành lại
với Chính Phủ VNCH.
Theo những tin tức của
các anh Ya Ba, Khổng Đức Phiên, và Y Chôn Mlô th́ tổ
chức FULRO là do một số những đoàn viên cũ của Phong
Trào BaJaRaKa đă gia nhập LLĐB ở Buôn Sar Pa, chủ trương
dùng bạo lực để chống Chính Phủ VN. Ví dụ, Y Kdruin
Mlô, con rể ông Phó Tỉnh Trưởng Thượng Phú Bổn, Nay
Moul, cũng là anh em đồng hao với Nay Luett, một thông dịch
viên của LLĐB Mỹ, và sẽ là Tổng Trưởng Bộ Phát
Triển Sắc Tộc từ 1970 đến 1975 sau này; Kpa Doh, người
Jarai, thông dịch viên của Mỹ; Y Dhơn Adrong, người Rhadé
M’Dhur ở M’Drac, Quận Khánh Dương, Khánh Ḥa, anh rể
của Y Gum Buôn Yă, một sinh viên Y Khoa Đại Học Huế
được Qũy Học Bổng cho Sinh Viên, Học Sinh Thượng của
ba chúng tôi : Kỹ Sư Nguyễn Văn Mừng, làm việc ở Cơ
Quan Nguyên Tử Lực Cuộc ở Đà Lạt, Touneh Hàn Thọ,
người Churu lai Kinh, Phó Đốc Sự, (con trai của một tù
trưởng Churu, Touneh Hàn Đăng, cựu Đại Diện Đồng Bào
Thượng tại Văn Pḥng Đức Vua Bảo Đại ở Huế. Ông
Hàn Đăng đă lấy bà Nguyễn Thị Dung thuộc Hoàng Phái,
và sinh ra Touneh Hàn Thọ. Tôi thấy Hàn Thọ gọi Đức
Vua Bảo Đại là Cậu), và tôi âm thầm thành lập từ
1957, giúp đỡ ăn học; Y Nhuin Hmok; Trung Úy Y Nham Eban, và
Ksor Dhuat... Những người này đă bị Đại Tá Um Savuth,
Trưởng Pḥng Nh́ Quân Đội Hoàng Gia Kampuchia, và Trung Tá
Les Kosem, người Miên gốc Chàm ở Kămpongcham, làm việc ở
Văn Pḥng Quốc Trưởng Sihanouk, móc nối, kết hợp ba tổ
chức chống VN là Mặt Trận Đấu Tranh Của Người Khmer
Miền Dưới Kampuchea ( Khmer of Kampuchea Krom, KKK), Phong Trào
Giải Phóng Champa, và Phong Trào BaJaRaKa, thành tổ chức
FULRO, chữ Pháp viết tắt của chữ Front Unifié de Lutte de
la Race Opprimée, Phong Trào Thống Nhất Đấu Tranh của Dân
Tộc Bị Áp Bức. Theo các anh Ya Ba, Khổng Đức Phiên, và
Y Chôn Mlô th́ cuộc hành quân tiến chiếm Banmêthuột
bằng 5 trại LLĐB, chắc là do người Miên hoạch định
và chỉ huy. Theo lời Tuyên Cáo của FULRO th́ mục tiêu
là tuyên bố miền Cao Nguyên là một miền Tự Trị. Cứ
xem cái cờ của FULRO có ba sọc ngang màu xanh lá cây, màu
đỏ, màu xanh nước biển, và ba ngôi sao th́ biết rằng
chúng tượng trưng cho ba sắc dân Chàm, Khmer Krom, và
Thượng.
Tôi có một nhận xét là
kế hoạch hành quân của họ là dùng LLĐB Buôn Sarpa chiếm
đài phát thanh, đọc bản Tuyên Cáo của FULRO làm hiệu
lệnh để 4 trại LLĐB kia cùng tiến vào đánh giết người
Kinh và chiếm thành phố. Như vậy th́ bọn chỉ huy tiền
phương có thể đi với LLĐB Buôn Sar Pa, c̣n 4 trại kia
chỉ là thừa hành theo mệnh lệnh. Nay đài phát thanh
không dùng được, Tuyên Cáo không đọc được trên đài,
các trại kia đều khựng lại không tiến vào thành phố.
Bây giờ th́ quân đội Tỉnh và Sư Đoàn đă án ngữ
các đường vào thành phố, do đó bọn họ đang ở trong
t́nh trạng tiến thóai lưỡng nan. Nên mục tiêu cấp
thời là phải thuyết phục ngay 4 trại đó trở về căn
cứ trước tiên. C̣n Trại Buôn Sar Pa bị bỏ lại trơ
trọi một ḿnh ở đài phát thanh th́ một là họ phải
rút lui, hai là việc thuyết phục họ cũng dễ dàng hơn.
Cả bốn chúng tôi cùng
đồng ư với nhau như vậy. Bây giờ chúng tôi phải hành
động làm sao để hoàn thành kế hoạch. Lợi dụng phong
tục người già của người Thượng chúng tôi quyết định
yêu cầu Tỉnh giúp mời các thân hào nhân sĩ người
Thượng đến họp tại pḥng họp của Ṭa Đại Biểu
Cao Nguyên Trung Phần cũ vào sáng ngày mai, 22, tháng 9.
Khoảng gần 200 sĩ quan, công chức, và các già làng các
Buôn quanh thị xă đă đến họp. Hội Nghị bầu ra một
Ban Đại Diện, do Y Char Hdơk, người Mnông Rlam ở vùng Hồ
Lak, Quận Lạc Thiện, giáo viên Trường Tiểu Học Nguyễn
Du Banmêthuột, làm Chủ Tịch. Anh Y Char Hdơk cũng là
người thân quen với tôi từ nhiều năm qua. Anh c̣n trẻ,
không thích hoạt động chính trị, nhưng anh nuôi ước mơ
phát triển được giáo dục cho con em đồng bào Thượng.
Hội Nghị đă ra một Tuyên Cáo bằng tiếng Rhadé và
tiếng Việt lên án những phần tử nghe lời xúi giục
của ngoại bang, đă giết hại một số cố vấn LLĐB
người Kinh ở các trại, gây phản loạn, làm hại cho
công cuộc chống Cộng Sản đang xâm lăng miền Nam nói
chung và miền Cao Nguyên nói riêng. Hội Nghị nhân danh
toàn thể thân hào, nhân sĩ, và các già làng Thượng kêu
gọi các cấp chỉ huy và binh sĩ của 5 Trại LLĐB mau mau
ăn năn hối cải rút lui về trại tiếp tục làm nhiệm
vụ chống Cộng Sản và tuyệt đối trung thành với Chính
Phủ VN. Hội Nghị cũng nhấn mạnh đến những thiện
chí của Chính Phủ mới đă và đang giải quyết những
bất công trong chính sách của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm,
đồng thời Thủ Tướng Nguyễn Khánh cũng đă hứa sẽ
sớm ban hành một chính sách mới để giúp đỡ đồng
bào Thượng được mau chóng tiến bộ.
Bản Tuyên Cáo này đă
được đem ra nhà in thuê in cấp tốc để kịp sáng ngày
23, cho phái đoàn Ban Đại Diện cùng các anh Ya Ba, Khổng
Đức Phiên, và Y Chôn Mlô đem theo đến 4 trại LLĐB và
thuyết phục họ. Hội Nghị cũng thành lập nhiều nhóm
nhỏ để yêu cầu Tỉnh cung cấp phương tiện chuyên chở
đi đến các Buôn để khuyên nhủ đồng bào Thượng b́nh
tĩnh, không hoang mang, hoặc nghe lời khích động của
những tên phản loạn quá khích xúi giục làm bậy. Máy
bay cũng được xử dụng liên tiếp nhiều ngày để thả
truyền đơn Tuyên Cáo này xuống các Buôn làng. Chúng tôi
cũng yêu cầu Ṭa Tỉnh chỉ thị các Quận Trưởng thành
lập các nhóm đi tới các Dinh Điền để trấn an đồng
bào Kinh, và khuyên đồng bào phải hết sức b́nh tĩnh
tránh mọi sự khiêu khích có thể gây ra những sự xô
sát giữa đồng bào Kinh ở Dinh Điền với đồng bào
Thượng ở các Buôn.
Sau cuộc họp giữa bốn
chúng tôi vào chiều ngày 21/9 nói trên, các anh Ya Ba, Khổng
Đức Phiên, và Y Chôn Mlô đi tiếp xúc vận động các
thân hào nhân sĩ Thượng, vận động họ sẽ đến họp
vào sáng mai 22/9, đồng thời tiếp tục thu lượm thêm
tin tức từ phía phe phản loạn. Riêng tôi nghĩ đến
những cựu học sinh Thượng các trường Trung Học và Sư
Phạm Banmêthuột đă được tôi cấp học bổng ăn học
nay đă bỏ học để đi làm thông dịch viên cho Mỹ, hoặc
đă trở thành những cấp chỉ huy trong các trại LLĐB để
kiếm tiền. Tôi đă t́m được vài em làm việc cho cơ
quan Hoa Kỳ đặt ở Bungalow, một dăy những nhà sàn lớn
và dài theo kiểu nhà của đồng bào Thượng của người
Pháp để lại. Trong số này có em Y Tin Hwing là người
đă giúp tôi đắc lực nhất. Tôi đă hội họp các em ở
văn pḥng của tôi, nghe các em cho biết tin tức về tổ
chức FULRO và các Trại làm phản, sau đó tôi đă giải
thích cho các em cần phải cùng nhau thuyết phục các bạn
hữu ở các Trại LLĐB phải từ bỏ đường lối đấu
tranh bằng bạo lực, nếu không cảnh nồi da xáo thịt sẽ
diễn ra, chỉ có lợi cho ngoại bang, và Cộng Sản. Các
em đồng ư giúp tôi. Các em sẽ dùng xe gắn máy riêng
của các em đi ngay đến 4 trại LLĐB để gặp các bạn,
và trực tiếp thuyết phục họ rút quân về lại căn cứ.
Đến chiều ngày 22/9, Y Tin Hwing đă lái xe gắn máy của
em trở về báo cáo cho tôi biết em đă đến cả 4 Trại
LLĐB, nói chuyện với họ, và họ đă đồng ư rút quân.
Việc này đă giúp cho phái đoàn Ban Đại Diện Nhân Sĩ
Thượng đến các trại vào sáng ngày 23/9 gặp rất nhiều
thuận lợi trong việc thuyết phục. Tất cả binh sĩ 4
trại này sau đó đă thật sự rút về căn cứ của họ.
Thế là chỉ có 3 ngày, bốn anh em chúng tôi đă hoàn
thành được mục tiêu đầu tiên là thuyết phục 4 Trại
LLĐB đang bao vây thành phố trở về trại của họ. Trại
LLĐB Buôn Sar Pa đang chiếm đóng đài phát thanh thấy 4
trại kia rút đi cũng rời bỏ đài phát thanh và lui về
đóng quân tại Quận Đức Lập. Bây giờ là lúc nhóm
chúng tôi phải tiến hành việc thuyết phục Trại LLĐB
Buôn Sar Pa này.
Diễn tiến tất cả
những việc làm của chúng tôi đều được tôi tŕnh cho
Trung Tướng Tôn Thất Đính và Trung Tướng Lê Văn Kim.
Nhưng không hiểu v́ sao, sáng sớm ngày 22/9 Trung Tướng
Lê Văn Kim đă được máy bay đưa về Đà Lạt. Chỉ c̣n
một ḿnh Trung Tướng Tôn Thất Đính ở lại. Ông chỉ ở
trong căn pḥng ngủ cạnh pḥng ngủ của tôi và giữ
nhiệm vụ thường xuyên báo cáo diễn tiến công việc về
Sài G̣n cho Thủ Tướng Nguyễn Khánh. Mỗi lần báo cáo
công việc tôi lại lên lầu gơ cửa pḥng xin phép được
gặp và tŕnh bày diễn tiến công việc với Trung Tướng.
Công việc thuyết phục
Trại LLĐB Buôn Sar Pa gặp rất nhiều khó khăn và mất
rất nhiều th́ giờ. Trong khi chờ đợi Sư Đoàn và Tỉnh
xin được trực thăng của các cố vấn Mỹ đưa chúng
tôi xuống Đức Lập gặp các cấp chỉ huy của trại,
chúng tôi chỉ dùng được máy bay rải truyền đơn xuống
Quận Đức Lập để kêu gọi họ. Tôi cũng cho thu băng
lời kêu gọi của tôi đến các cấp chỉ huy của Trại,
mà một số trong bọn họ đă từng là những em học sinh
nhận học bổng từ Quỹ Học Bổng cho Sinh Viên, Học
Sinh Thượng đă nói ở trên, và cho loa phóng thanh phát ra
từ trên máy bay rải truyền đơn. Chiều 25/9, chúng tôi
được tin là sáng 26/9 sẽ có trực thăng của Mỹ đưa
xuống Đức Lập. Tôi dự trù 4 anh em trong nhóm của tôi
và Y Char Hdơk cùng đi, nhưng anh Ya Ba và tất cả các anh
khác đều nói: “Chúng tôi là người Thượng, chúng tôi
xuống nói chuyện với họ dễ dàng hơn. Anh là người
Kinh, anh không nên đi vội. Sau khi chúng tôi gặp được
họ rồi, nếu t́nh thế thuận lợi, anh sẽ gặp họ sau
th́ tốt hơn, an toàn hơn. Hơn nữa, cũng cần phải đề
pḥng, nếu chúng tôi xuống gặp họ có điều ǵ không
may xẩy ra c̣n có anh ở nhà liên lạc với Sư Đoàn và
Tỉnh để giải quyết.” Lời nói của các anh rất hợp
lư, tôi phải nghe theo, nhận nhiệm vụ ở nhà theo dơi
công việc. Sáng 26, tôi chuẩn bị tiễn các anh Ya Ba,
Khổng Đức Phiên, Y Chôn Mlô, và Y Char Hdơk ra phi trường.
Chúng tôi đứng giữa pḥng hội của Ṭa Đại Biểu.
Anh Ya Ba xúc động nói với tôi: “ Anh và các bạn đây
đi chuyến này dữ nhiều lành ít, chưa biết sự thể sẽ
ra sao. Nếu có điều ǵ xẩy ra, mà anh không trở về
được th́ em phải có nhiệm vụ lo cho hai chị (anh Ya Ba
lấy hai chị em gái làm vợ), và giúp đỡ cho các cháu.”
(Đây là một phong tục kết anh em rất đẹp của đồng
bào Thượng. Những người đă đồng ư kết anh em với
nhau sẽ thương yêu nhau, trung thành với nhau, tin cậy ở
nhau, có khi c̣n hơn anh em ruột thịt. Tôi bị ảnh hưởng
rất nhiều ở phong tục đẹp đẽ này, bởi v́ làm việc
với đồng bào Thượng một thời gian dài tôi đă có
không biết là bao nhiêu anh em kết nghĩa ở rất nhiều bộ
lạc trên Cao Nguyên.) Nghe anh Ya Ba nói tôi cũng vô cùng
xúc động, tôi thành thật hứa sẽ theo đúng lời căn
dặn của anh, sẽ giúp đỡ các chị và các cháu với tất
cả khả năng của ḿnh. Nghe tôi hứa, anh cũng tỏ vẻ
yên tâm, anh đưa tôi một cái thơ ngỏ anh viết tối hôm
qua như là một lời trăn trối với vợ con, và dặn hai
chị có thể tin cậy ở sự trông nom giúp đỡ của tôi.
Đọc những lời anh viết nước mắt tôi tự động trào
ra !!! Chúng tôi cùng đứng thành ṿng tṛn quay mặt vào
giữa, anh Ya Ba cất tiếng cầu nguyện Chúa theo lối cầu
nguyện của đạo Tin Lành. Đại ư anh cầu nguyện: “Lạy
Chúa! Chúng con đặt hết niềm tin ở Chúa. Xin Chúa ǵn
giữ chúng con, xin cho chúng con hoàn thành nhiệm vụ b́nh
an trở về. Xin Chúa mở ḷng các anh em LLĐB để các anh
em lắng nghe những lời nói của chúng con, và từ bỏ
đường lối dùng bạo lực, để cho máu những anh em Kinh
Thượng vô tội không c̣n đổ ra thêm một cách vô ích
nữa. Xin Chúa cho anh em người Kinh, người Thượng chúng
con biết thương yêu nhau trong ḥa b́nh, trong hạnh phúc,
cùng nhau xây dựng đất nước Việt Nam này của chúng
con. Amen !”
Viết đến đây, nhớ
lại những kỷ niệm xưa tôi không sao cầm được nước
mắt. Tôi sẽ măi măi nhớ anh Ya Ba, nay anh đă già lắm
rồi v́ anh hơn tôi năm sáu tuổi. Anh hiện tị nạn Cộng
Sản ở North Carolina. Anh Khổng Đức Phiên sau lên tới
Đại Tá, làm Đại Diện Bộ Phát Triển Sắc Tộc tại
Vùng II Chiến Thuật thuộc phạm vi Quân Đoàn II, tại
Pleiku. Mùa hè 1972, Cộng Sản pháo kích vào căn cứ của
Quân Đoàn II. Một viên đạn đă rớt trúng xe Jeep của
anh khi xe đang chạy ở trên đường, làm anh bị thiệt
mạng. Anh Y Chôn Mlô hơn tôi vài ba tuổi, anh hiện làm
mục sư Tin Lành ở Banmêthuột. Y Char Hdơk, v́ c̣n trẻ
tuổi hơn tôi nên làm em, sau được đi học ở Southern
Illinois University ở Hoa Kỳ năm 1967. Tốt nghiệp về
nước em được cử làm Phó Hiệu Trưởng Trường Sư
Phạm và Kỹ Thuật Thượng Cao Nguyên ở Banmêthuột. Sau
1975, em bị Cộng Sản bắt bỏ tù, gọi là đi “học tập
cải tạo” 12 năm. Được tha về, người ốm yếu sức
khoẻ không c̣n, vài năm sau em qua đời, để lại trong
ḷng tôi niềm thương tiếc khôn nguôi !!!
Cầu nguyện Chúa xong,
tôi bùi ngùi tiễn các anh lên xe ra phi trường đáp trực
thăng đi Đức Lập. Ngồi chờ tin tức ở Văn Pḥng ḷng
tôi như lửa đốt. Quá trưa tôi thấy xe các anh trở về,
người nào cũng có vẻ mệt mỏi chán chường. Th́ ra
các anh đă chờ trực thăng trong căn cứ của Hoa Kỳ suốt
mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng người Mỹ cho biết :
“Hôm nay không có trực thăng, chuyến trực thăng dự trù
đă bị hủy bỏ.” Chúng tôi nghĩ rằng người Mỹ có
lẽ đă không muốn cho chúng tôi tiếp xúc với trại LLĐB
Buôn Sar Pa. Ngày nào trực thăng của họ cũng bay qua bay
lại giữa Bungalow và Quận Đức Lập nhiều lần, nhưng
phía VN xin trực thăng để chở chúng tôi đi th́ họ đều
trả lời chưa có. Chỉ c̣n hai ngày nữa là hết hạn 8
ngày tôi hứa với Thủ Tướng, tôi phải t́m cách để
gặp bằng được các anh em chỉ huy Buôn Sar Pa. Chiều
hôm 26/9 ấy tôi đề nghị với Trung Tướng Tôn Thất
Đính là xin Sư Đoàn chuẩn bị cho mở một cuộc hành
quân xuống Quận Đức Lập vào sáng ngày 28/9. Mục đích
đầu tiên là cho bốn anh em chúng tôi cùng một nhân viên
truyền tin mang máy đi theo một cánh quân. Khi gần đến
Quận Đức Lập th́ dừng lại, tiến hành bao vây Quận,
để bốn anh em chúng tôi và nhân viên truyền tin đi sang
gặp các cấp chỉ huy Trại LLĐB để thuyết phục họ
buông súng , trung thành lại với chính phủ. Nếu chúng
tôi làm được công việc này, chúng tôi sẽ gọi máy về
và xin Thủ Tướng và các vị Tướng Lănh, cùng ông Tỉnh
Trưởng đáp trực thăng xuống tiếp nhận họ. Cũng xin
cho chuẩn bị đoàn xe, nếu mọi việc suông sẻ đúng với
dự trù th́ sau khi xong việc sẽ cho chở hết vũ khí về
kho, c̣n những binh sĩ LLĐB th́ cho trở về một chỗ tạm
trú nào để chúng tôi tổ chức giết trâu, cúng Yang
(Thần) mừng sự trở về của họ, và cho họ tuyên thệ
trước Thần Linh, từ nay trung thành với Chính Phủ, không
c̣n nghe theo lời dụ dỗ của ngoại bang nữa. C̣n nếu
có chuyện không may xẩy ra, không nhận được sự liên
lạc thường xuyên bằng máy truyền tin của chúng tôi nữa
th́ Sư Đoàn tùy nghi dùng biện pháp tấn công đơn vị
phản loạn này để dứt điểm. Không biết Trung Tướng
Tôn Thất Đính tŕnh với Thủ Tướng như thế nào, nhưng
tôi thấy những đề nghị của tôi được chấp thuận
hoàn toàn.
Sáng sớm ngày 28/9, cuộc
hành quân bắt đầu. Bốn anh em tôi và một nhân viên
truyền tin mang máy trên vai đi theo một cánh quân. Hôm
nay không có Y Char Hdơk đi theo. Cánh quân này không đi
trên Quốc Lộ 14, mà băng thẳng qua các ngọn đồi đất
đỏ đi xuống Quận Đức Lập. Khi đi đến bờ con suối
ngăn ngang hai ngọn đồi, bên này đồi là cánh quân của
Sư Đoàn 23 có nhóm của chúng tôi đi theo, bên kia đồi
là quân của Trại LLĐB Buôn Sar Pa rút từ Đài Phát Thanh
Banmêthuột về c̣n đóng ở đấy chứ không rút thẳng
về căn cứ ở Buôn Sar Pa. Tôi nói với sĩ quan chỉ huy
cánh quân: “ Tất cả ngừng bên này đồi và bố trí
sẵn sàng chờ lệnh được rồi, để nhóm chúng tôi đi
qua suối lên đồi bên kia, vào Quận Đức Lập nói chuyện
với các cấp chỉ huy của LLĐB.” Lính Thượng của
LLĐB núp trong những bụi cây canh pḥng thấy các anh Ya
Ba, Khổng Đức Phiên, và nhất là thấy anh Y Chôn Mlô th́
mừng rỡ lễ phép chào hỏi. Họ báo cáo vào trong Quận
rồi đưa chúng tôi lên đồi. Chúng tôi c̣n đang leo dốc
th́ đă thấy các cấp chỉ huy của Trại chạy ào xuống
bắt tay chào mừng rối rít. Những em học sinh Trung Học
trước kia đă nhận học bổng hoặc đă quen biết tôi
nay là các cấp chỉ huy th́ chạy lại nắm chặt lấy hai
tay của tôi. Họ nói: “Ayong Khăp! Ayong Khăp! Chúng em
đă nhận được rất nhiều truyền đơn và thơ kêu gọi
của anh gửi cho chúng em, được nghe thấy cả tiếng kêu
gọi của anh trên máy bay nhưng chúng em không làm sao liên
lạc được với anh.” (Ayong
là Anh,
Khăp là
Yêu Thương, và
là tên Thượng
các em học sinh Thượng đặt cho tôi, sau trở thành tên
Thượng riêng mà người Thượng dùng để thân mật gọi
tôi: Ayong Khăp,
Anh Yêu Thương!)
V́ đă là anh em từ lâu, tôi trách họ: “ Các em làm
bậy quá, khi không nghe theo lời xúi giục của người ta
giết hại bao nhiêu người, rồi về chiếm đài phát
thanh nữa. Nay Thủ Tướng Nguyễn Khánh đă hứa ban hành
một chính sách mới giúp đỡ đồng bào Thượng rồi,
các em phải ngưng ngay, không được dùng bạo lực nữa.
Cũng may có các anh được Thủ Tướng cho đi thuyết phục
các em, chứ nếu không Thủ Tướng cho quân đội, máy
bay, pháo binh, thiết giáp tấn công th́ chết rồi. Thêm
nữa nếu các Buôn Thượng và các Dinh Điền Kinh xô sát
với nhau th́ các em làm sao mà bảo vệ được gia đ́nh
vợ con các em.” Dĩ nhiên là tôi dùng tiếng Rhadé để
nói chuyện với họ. Ngay từ năm 1956, được cấp trên
đề cử phụ trách về Thượng Vận tôi đă phải tự
học lấy tiếng Thượng. Trung Sĩ Rcom DamJu’ là thư kư
đánh máy của tôi ở pḥng năm Quân Khu 4 là người đầu
tiên dạy tôi tiếng Rhadé, và tiềng Jarai. Anh cũng là
người đầu tiên cùng tôi dự lễ giết một con gà cúng
Yang kết làm anh em trước sự làm chứng của Thiếu Tá
Nay Lô. Sau này anh Damju đắc cử Dân Biểu Khóa 2, thời
Tổng Thồng Ngô Đ́nh Diệm. Chính anh là người đề
nghị Tổng Thống cho thành lập một tỉnh mới ở quê
hương của anh, và đă được Tổng Thống chấp thuận.
V́ vậy Tỉnh Phú Bổn đă ra đời. Sau chính biến ngày
1 – 11 – 1963, chính quyền cũ không c̣n nữa, anh được
Trung Tá Ya Ba sau này làm Tỉnh Trưởng Pleiku, bổ nhiệm
làm Phó Tỉnh Trưởng Thượng. Anh giữ nhiệm vụ này
cho đến 1975, Cộng Sản tiến chiếm Pleiku sau khi Quân
Đoàn II rút khỏi Cao Nguyên. V́ anh mang họ Rcom, một họ
rất lớn, rất giàu có, nhiều thế lực, đời đời làm
tù trưởng người Jarai vùng Cheo Reo, nên Cộng Sản cũng
không bắt anh đi cải tạo mà c̣n lợi dụng anh để
chiêu dụ đồng bào Thượng. Cộng Sản ép anh làm một
chân trong Mặt Trận Tổ Quốc, và cho phép anh vẫn được
giữ khoảng 6 sào ruộng, trong khi những người Thượng
khác chỉ được giữ một hai sào, hoặc 3 sào là tối
đa.
Các cấp chỉ huy LLĐB
đưa chúng tôi vào Quận. Các anh Ya Ba, Khổng Đức Phiên,
Y Chôn Mlô, và tôi cho họ biết, quân đội đă vây quanh
đây rồi. Thủ Tướng cũng đă hứa khoan hồng cho tất
cả những người lầm lỗi. 4 Trại LLĐB kia đă rút về
trại an toàn, Thủ Tướng cũng không truy cứu tội làm
phản nữa. Chúng tôi khuyên họ nên buông súng trở về
với chính phủ. Họ hỏi: “Nếu chúng em buông súng quân
đội sẽ tràn sang giết chúng em th́ sao?” Tôi nói: “Các
em hăy tập trung súng ở dưới chân cột cờ kia, rồi xếp
hàng đứng ở đây. Anh Ya Ba, anh Y Pem Knul (Khổng Đức
Phiên), anh Y Chôn Mlô, và anh sẽ xếp hàng đứng trước
các em. Nếu họ bắn th́ bọn anh sẽ chết trước.”
Các anh Ya Ba, Khổng Đức Phiên, Y Chôn Mlô cũng nói y như
vậy. Thời giờ cấp bách, quân đội của Sư Đoàn đă
bao vây sát bên ngoài nên họ đành phải nghe lời khuyên
của bốn anh em chúng tôi. Tất cả súng, đạn đều được
dựng thành hàng dưới chân cột cờ. Binh sĩ LLĐB đứng
sắp hàng dài trước cột cờ Quận. Bốn chúng tôi đứng
hàng ngang xếp hàng trước họ. Chúng tôi đă dùng máy
truyền tin báo kết quả về Bộ Chỉ Huy cuộc hành quân.
Ít lâu sau quân đội đă vượt đồi sang sát hàng rào
quận bố trí, hờm súng giữ an ninh. Một chiếc trực
thăng đă đưa Thủ Tướng, Trung Tướng Tôn Thất Đính,
Trung Tướng Nguyễn Hữu Có Tư Lệnh Quân Đoàn II, Thiếu
Tướng Hoàng Xuân Lăm Tư Lệnh Sư Đoàn 23, và Trung Tá
(dường như là Trung Tá Lê Văn Thành, tôi xin lỗi đă
không c̣n nhớ chính xác tên ông) (Theo
lá thư của anh Dương Thượng Từ, Sĩ Quan Quân Cụ, Cựu
Chỉ Huy Trưởng Kho Đạn Banmêthuột mà tôi tŕnh bầy ở
cuối bài này, th́ Trung Tá Tỉnh Trưởng lúc bấy giờ là
Trung Tá Giá)
Tỉnh Trưởng Darlac xuống ngay sân bay trực thăng của
Quận. Y Tlur Trưởng Trại LLĐB chỉ huy hàng quân trong đó
có cả bốn chúng tôi đứng nghiêm chào Thủ Tướng và
các vị Tướng Lănh. Thủ Tướng chỉ thị tôi nói Y
Tlur cho làm lễ hạ cờ FULRO treo trên ngọn cột cờ xuống
và làm lễ thượng Quốc Kỳ Việt Nam lên. Xong rồi cử
hành lễ tuyên thệ trung thành với Chính Phủ VN. Thủ
tục cử hành đă diễn ra trong không khí rất trang nghiêm.
Những tiếng hô “Xin thế!” của binh sĩ LLĐB vang dội
núi đồi Quận Đức Lập. Thủ Tướng hài ḷng, ân cần
khuyên nhủ các binh sĩ đang đứng sắp hàng ngay ngắn, lễ
phép, kỷ luật, phục tùng trước mặt ông, mà mới một
tuần trước đây đă là những kẻ phản loạn hung hăng
dữ tợn bắn giết các cố vấn LLĐB người Kinh trong
trại của họ với hàng trăm viên đạn lên trên ḿnh mỗi
người, như trút tất cả những hận thù ra ngoài trong
lúc cơn phẫn nộ bị kích thích lên tới tột đỉnh.
Nhất là khi được nghe chính Thủ Tướng tuyên bố khoan
hồng cho họ, và sẽ cho họ trở về nghỉ ngơi ở
Banmêthuột để giết trâu cúng Yang ăn mừng sự ăn năn
hối cải trở về với chính phủ, và để được thăm
gặp gia đ́nh vẫn được chính quyền đối xử tử tế
mặc dù họ đă làm phản loạn, họ đă nhiệt liệt hoan
hô tỏ ḷng biết ơn Thủ Tướng. Thủ Tướng và phái
đoàn đă lên ngay trực thăng dời khỏi Quận Đức Lập.
Binh sĩ hành quân của Sư Đoàn đă thu dọn súng đạn ra
xe chở về kho. Bốn anh em chúng tôi và quân nhân mang máy
truyền tin cùng với binh sĩ Trại LLĐB Buôn Sar Pa được
hướng dẫn đi ra cổng Quận. Một đoàn xe GMC đă đậu
dài theo Quốc Lộ 14 trước cổng Quận chờ sẵn để chở
binh sĩ của LLĐB về Banmêthuột. Chúng tôi cũng lên
những chiếc xe Jeep của Sư Đoàn dành riêng để chở
chúng tôi. Cuộc phản loạn của 5 Trại LLĐB Thượng vào
ngày 20, tháng 9, năm 1964, đến hôm nay 28, tháng 9, đă
được giải quyết êm đẹp không tốn một viên đạn,
không mất một giọt máu nào, và vừa đúng thời hạn 8
ngày mà tôi đă xin với Thủ Tướng và các vị Tướng
Lănh tại buổi họp Tham Mưu sáng ngày 21/9 tại pḥng họp
Sư Đoàn. Về đến Toà Đại Biểu bốn chúng tôi đều
đứng ṿng tṛn, cùng nhắm mắt nghe anh Y Chôn Mlô đọc
lời cầu nguyện tạ ơn Thượng Đế, tạ ơn Chúa Giê
Su, trong niềm hân hoan và mừng rỡ vô biên. Tôi không
c̣n gặp được Trung Tướng Tôn Thất Đính ở pḥng ngủ
trên lầu nữa. Người giúp việc ở Ṭa Đại Biểu cho
biết Trung Tướng đă cùng với Thủ Tướng Nguyễn Khánh
bay sang Đà Lạt rồi. Măi đến Chủ Nhật 26, tháng 5,
2002, vừa qua tôi mới được gặp lại Trung Tướng Tôn
Thất Đính trong buổi họp mặt của các chiến hữu Sư
Đoàn 2 Bộ Binh tại Paracel Seafood Restaurant. 38 năm đă
trôi qua! Thời gian đi nhanh quá! Trung Tướng và tôi đă
cười vui nhắc lại kỷ niệm những ngày giải quyết
Biến Cố Banmêthuột 20, tháng 9, 1964, ở Ṭa Đại Biểu
Chính Phủ Cao Nguyên Trung Phần cũ.
Chiều hôm ấy, 28/9/1964,
Trung Tướng Nguyễn Hữu Có Tư Lệnh Quân Đoàn II đă đến
Ṭa Đại Biểu để họp quyết định khen thưởng bốn
anh em chúng tôi. Trung Tướng ngồi một bên cái bàn họp
dài quay lưng vào vách tường. Bốn chúng tôi ngồi một
bên cái bàn đối diện với Trung Tướng quay lưng lại
pḥng họp của Ṭa Đại Biểu. Trung Tướng nói: “Buổi
trưa nay trong lúc tôi đưa Thủ Tướng ra sân bay, Thủ
Tướng đă nói tôi phải khen ngợi các anh và thăng thưởng
các anh xứng đáng. Anh Nghiêm th́ được Thủ Tướng cho
thăng lên cấp bậc Thiếu Tá và được cấp cho một cái
Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương. Anh Ya Ba được
thăng lên cấp bậc Trung Tá và được thưởng một Anh
Dũng Bội Tinh với ngôi sao vàng. Anh Y Chôn Mlô th́ được
Bộ Nội Vụ cho thăng lên hai cấp bên ngạch trật hành
chánh, việc này Ṭa Tỉnh Darlac sẽ phụ trách. C̣n anh
Khổng Đức Phiên th́ được thưởng một Anh Dũng Bội
Tinh với ngôi sao vàng.” Cả bốn chúng tôi vừa mừng
vừa ngạc nhiên thất vọng. Tôi rụt rè thưa lại với
Trung Tướng: “Kính thưa Trung Tướng, việc này đều do
bốn anh em chúng tôi cùng cộng tác với nhau giải quyết.
Không thể nói ai có công hơn ai. Do đó nếu Thủ Tướng
và Trung Tướng đă quyết định thăng cấp cho các anh Ya
Ba, Y Chôn Mlô, và tôi, th́ xin Thủ Tướng và Trung Tướng
cũng chấp thuận thăng cấp cho anh Khổng Đức Phiên nữa
v́ anh cũng rất có công, và cũng rất xứng đáng được
thăng cấp như ba anh em chúng tôi.” Lời nói của tôi
không có hiệu nghiệm, anh Ya Ba, anh Y Chôn Mlô cũng đều
cất tiếng nói xin giúp anh Khổng Đức Phiên, trong khi tôi
thấy anh Phiên lộ vẻ mặt rất buồn tội nghiệp. Trung
Tướng vẫn chưa chấp thuận, mặc dầu tôi và hai anh Ya
Ba, Y Chôn Mlô cùng năn nỉ Trung Tướng thêm nhiều lần
nữa. Cuối cùng tôi ngỡ ngàng nghe anh Ya Ba nói: “Kính
thưa Trung Tướng, chúng tôi đă tŕnh Trung Tướng là việc
này đều do tất cả bốn anh em chúng tôi cùng làm mà có
kết quả tốt. Nếu chỉ có ba chúng tôi được thăng
thưởng c̣n anh Khổng Đức Phiên th́ không, như thế anh
Khổng Đức Phiên sẽ rất buồn, mà ba anh em chúng tôi
cũng chẳng được vui. Tôi thấy rằng tôi đă có cấp
bậc Thiếu Tá rồi, tôi xin nhận cái huy chương Anh Dũng
Bội Tinh với ngôi sao vàng cũng được, c̣n cấp bậc
Trung Tá th́ thôi, xin nhường cho anh Khổng Đức Phiên để
xin Thủ Tướng và Trung Tướng chấp thuận cho anh ấy
được thăng lên cấp bậc Thiếu Tá.” Nghe xong lời nói
của anh Ya Ba, thật t́nh trong ḷng tôi cảm thấy mắc cỡ
cho người Kinh ḿnh quá! Tôi thấy Trung Tướng cũng có vẻ
ngượng ngùng và miễn cưỡng nói rằng: “Anh Ya Ba đă
nói thế th́ thôi ... tôi cũng chấp thuận cho anh Khổng
Đức Phiên được thăng lên cấp Thiếu Tá, c̣n anh Ya Ba
th́ vẫn được thăng lên cấp Trung Tá như tôi đă quyết
định từ đầu.” Tất cả bốn anh em chúng tôi đều
vui mừng ngỏ lời cảm ơn Thủ Tướng và Trung Tướng.
Trước khi chấm dứt buổi họp, Trung Tướng dặn chúng
tôi phải có mặt sáng ngày mai sau buổi chào cờ của Sư
Đoàn để được gắn cấp bậc và huy chương.
Tôi cũng không quên công
lớn lao của em Y Tin Hwing. Sau này khi Chính Phủ chấp
thuận cho các cấp chỉ huy FULRO về hợp tác được đi
học một khóa đồng hóa sĩ quan ở Trường Đồng Đế
Nha Trang, th́ tôi cũng đă đề nghị cho em được đi dự
khóa ấy, mặc dù em không phải là một cấp chỉ huy của
FULRO. Ra trường em được phong cấp Trung Úy. Em được
Ông Tổng Trưởng Phát Triển Sắc Tộc Paul Nưr bổ nhiệm
làm Trưởng Ty Phát Triển Sắc Tộc Tỉnh Khánh Ḥa. Sau
về làm Trưởng Ban Nghi Lễ của Bộ. Ngày 10, tháng 3,
năm 1975, Cộng Sản tấn công và chiếm thành phố
Banmêthuột, Đại Úy Y Tin Hwing đă chỉ huy một đơn vị
vơ trang Thượng chiến đấu đến kỳ cùng ở miền Tây
Nam Banmêthuột. Cuối cùng Cộng Sản đă bắt vợ con Y
Tin đến mặt trận làm áp lực buộc Y Tin phải buông
súng đầu hàng, nếu không chúng sẽ giết vợ con Y Tin.
V́ sợ vợ con bị giết, Y Tin đă phải buông súng, và để
Cộng Sản bắt đi tù 12 năm. Khi có chương tŕnh H.O. đi
Hoa Kỳ, Cộng Sản cũng không cứu xét hồ sơ cho Y Tin
Hwing và gia đ́nh đi. Nhờ sự can thiệp của Chính Phủ
Mỹ, măi năm 1999, Y Tin Hwing cùng vợ và những đứa con
chưa lập gia đ́nh mới sang định cư được ở
Greensboro, North Carolina. Cựu Đại Úy Y Tin Hwing hiện là
Chủ Tịch Hội Cựu Chiến Binh Thượng tại Hoa Kỳ.
Sáng hôm sau chúng tôi
chờ cho Sư Đoàn chào cờ xong th́ được Thiếu Tá Nguyễn
Phán Trưởng Pḥng Nhất Sư Đoàn và vài nhân viên của
pḥng đưa ra xếp hàng trong sân Sư Đoàn. Trung Tướng
Nguyễn Hữu Có Tư Lệnh Quân Đoàn II và Thiếu Tướng
Hoàng Xuân Lăm đến. Thiếu Tá Nguyễn Phán chỉ huy cuộc
gắn cấp bậc và huy chương. Một quân nhân bưng một
chiếc gối bằng sa tanh đỏ, xung quanh có những tua tua
vàng rủ xuống. Trên mặt gối có gắn những chiếc lon
cấp bậc và huy chương. Tôi là người được gắn đầu
tiên. Trước là đượcTrung Tướng Có gắn lon Thiếu Tá,
sau đến gắn huy chương. Bỗng nhiên tôi thấy Thiếu Tá
Phán nói: “Kính thưa Trung Tướng, Đại Úy Nghiêm chưa
có Anh Dũng Bội Tinh với ngôi sao vàng, mà theo thủ tục
của Bộ Tổng Tham Mưu th́ chỉ những ai đă có Anh Dũng
Bội Tinh với ngôi sao vàng mới được cấp Đệ Ngũ Đẳng
Bảo Quốc Huân Chương. V́ vậy, Pḥng Nhất đề nghị
Trung Tướng gắn cho Đại Úy Nghiêm Anh Dũng Bội Tinh với
ngôi sao vàng thôi.” Trung Tướng khựng lại một chút
rồi quay sang Thiếu Tướng Hoàng Xuân Lăm hỏi: “ Có thủ
tục như vậy à?” Thiếu Tướng Lăm trả lời: “Dạ,
đúng như vậy. Thiếu Tá Phán Trưởng Pḥng Nhất đă
tŕnh cho tôi rồi.” Trung Tướng Có quay sang tôi Ông an
ủi: “Thôi tôi gắn cho anh Nghiêm cái Anh Dũng Bội Tinh
với ngôi sao vàng cũng được.” Lần lượt các anh Ya
Ba, Khổng Đức Phiên, đều được thăng thưởng như đă
được Trung Tướng Có quyết định trong buổi họp chiều
hôm qua. Sau buổi gắn cấp bậc và huy chương này, tôi
mới linh cảm thấy dường như là tôi đă vô t́nh làm
mất ḷng các bạn hữu của tôi trong Bộ Tham Mưu Sư Đoàn
từ trong buổi họp Tham Mưu sáng ngày 21/9. Tôi đă đề
nghị giải pháp thuyết phục các Trại LLĐB làm phản
loạn, trong khi Sư Đoàn đề nghị dùng biện pháp quân
sự. Thủ Tướng lại chấp thuận đề nghị của tôi và
c̣n giao cho tôi đặc trách giải quyết biến cố này,
trong khi nơi đây thuộc quyền hạn của Tỉnh Darlac và Sư
Đoàn 23 Bộ Binh.
Ngày hôm đó bốn chúng
tôi c̣n bận rộn chuẩn bị cho cuộc lễ chém trâu, cúng
Yang, và ăn mừng sự trở về của Trại LLĐB sẽ được
tổ chức vào chiều ngày mai tại nơi mà binh sĩ của Trại
LLĐB này đang nghỉ ngơi. Số tiền 50 ngàn đồng Trung
Tướng Có giao cho tôi đă trả cho nhà in, in mấy trăm
ngàn truyền đơn, mất một số rồi. Số c̣n lại chỉ
đủ mua một con trâu cỡ vừa và một số chóe rượu cần
để làm lễ. Không có tiền để giết trâu cúng Yang
theo phong tục của đồng bào Thượng cho 4 Trại khác đă
quy thuận lại Chính Phủ ngay từ ba ngày thuyết phục đầu
tiên! Trong buổi lễ này anh em Thượng đă cho tôi biết
Đại Tá Um Savuth Trưởng Pḥng Nh́ Quân Đội Kampuchia,
Trung Tá Les Kosem, và một vài đoàn viên cũ BaJaRaKa chủ
trương dùng bạo lực như Y Dhơn, đă phối hợp hoạch
định cuộc hành quân phản loạn này. Bộ chỉ huy hành
quân do Đại Tá Um Savuth và Les Kosem vượt biên giới sang
đóng ở đồn điền Dak Mil Quận Đức Lập để chỉ
huy. Khi cuộc hành quân không tiến hành được như dự
trù Les Kosem có đến Trại LLĐB Buôn Sar Pa mấy ngày, rồi
sau đó toàn Bộ Chỉ Huy rút sang biên giới Miên, và đă
về lại Phnom Penh rồi .
Đoạn Kết:
Họa Phúc Khôn Lường
! Trong Phúc đă sẵn có Họa, và trong Họa đă tiềm tàng
có Phúc !
Hôm nay là ngày lễ Giáng
Sinh, 25 – 12 – 1964, tôi được nghỉ, không phải đi
làm. Gia đ́nh tôi có nhiều sự vui mừng. Tôi vừa giải
quyết xong biến cố Banmêthuột 20/9/1964, được thăng cấp
Thiếu Tá. Trong 3 ngày 15, 16, 17, tháng 10, 1964, tôi lại
vừa tổ chức thành công Đại Hội Đại Diện Đồng Bào
Thiểu Số tại Pleiku. Trong Đại Hội này tôi đă được
Thủ Tướng và Trung Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn chỉ định
thuyết tŕnh về “Vấn Đề Đồng Bào Thiểu Số Việt
Nam” trước cuộc họp của Hội Đồng Nội Các vào đêm
16/10/1964, tại Biệt Điện của Tổng Thống, một biệt
thự rất đẹp bằng gỗ trên những cột cao theo kiến
trúc nhà sàn của đồng bào Thượng. Buổi họp kéo dài
từ 8 giờ 30 tối đến măi 1 giờ sáng ngày hôm sau. Kết
quả những đề nghị của tôi đều được Thủ Tướng
và Hội Đồng Nội Các chấp thuận. Đến 1 giờ sáng Thủ
Tướng nói: “Vấn đề đă được đồng ư cả như thế.
Thôi bây giờ tôi và các vị đây đi ăn cháo gà, c̣n
anh Nghiêm th́ thảo ngay một Thông Điệp của tôi gửi
Quốc Dân Đồng Bào về việc ban hành một chính sách mới
theo như anh đă đề nghị. Anh thảo gấp, đánh máy tŕnh
tôi duyệt ngay để sáng mai tôi đọc trước Đại Hội
Đại Diện Đồng Bào Thiểu Số.”
Sáng hôm sau tôi đứng ở
dưới tận cùng pḥng họp Đại Hội ở Hội Quán Phượng
Hoàng Pleiku, sau lưng tất cả các đại diện đồng bào
thiểu số. Trong khi Thủ Tướng đọc Thông Điệp, nước
mắt tôi ràn rụa tuôn trào lăn xuống hai g̣ má theo từng
chữ đọc một của Thủ Tướng. Tôi phải cố gắng hết
sức mới ḱm hăm được bản thân ḿnh không bật lên
những tiếng khóc nức nở v́ sung sướng. Giấc mơ sửa
chữa chính sách sai lầm của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
đối với đồng bào bằng một chính sách công bằng hơn
mà tôi ấp ủ, nghiên cứu, t́m ṭi với sự giúp đỡ
tài liệu của Giáo Sư Nhân Chủng Học Nghiêm Thẩm, Giám
Đốc Viện Bảo Tàng Quốc Gia, cùng sự tham khảo nguyện
vọng của những anh em Thượng ở các bộ lạc từ 1956
đến nay 1964, sau 8 năm mới trở thành hiện thực. Giờ
phút ấy quả là những giờ phút sung sướng nhất, hạnh
phúc nhất trong cuộc đời binh nghiệp của tôi.
Chỉ có một trở ngại
nhỏ trong đêm thuyết tŕnh trước Hội Đồng Nội Các.
Hội Đồng Nội Các gồm có: Thủ Tướng Trung Tướng
Nguyễn Khánh chủ tọa, hai vị Phó Thủ Tướng , mà một
trong hai vị tôi c̣n nhớ tên là Bác Sỹ Nguyễn Lưu Viên,
hai vị Tổng Trưởng Bộ Tư Pháp và Bộ Văn Hóa Giáo
Dục, Trung Tướng Nguyễn Hữu Có Tư Lệnh Quân Đoàn II,
Ông Tổng Giám Đốc Tổng Nha Điền Địa, và Trung Tá Ngô
Văn Hùng cựu Giám Đốc Nha Công Tác Xă Hội Miền Thượng
ở Huế, thời Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, nay là Phó
Giám Đốc Nha Đặc Trách Thượng Vụ thuộc Bộ Quốc
Pḥng. Trong khi tôi thuyết tŕnh, trả lời những câu hỏi
của các vị hiện diện, không hiểu sao những ǵ tôi nói
ra đều bị Trung Tá Ngô Văn Hùng dèm pha, bài bác. Tôi
c̣n nhớ Trung Tá đă tŕnh trước Hội Đồng Nội Các là
tôi đă lựa chọn và cấp học bổng cho những em Thượng
ăn mặc lố lăng, tóc tai bờm sờm, quần áo Jean theo kiểu
cao bồi của Mỹ. V́ có chủ đích tŕnh bày cho Hội
Đồng Nội Các hiểu rơ vấn đề và có những quyết
định tốt cho đồng bào thiểu số, nên tôi cứ tiếp
tục thuyết tŕnh và trả lời những câu hỏi của mọi
người, tránh trả lời hay bào chữa trước những lời
nói của Trung Tá Hùng. Nhờ đó tôi đă không mất th́
giờ và tránh được sự va chạm với Trung Tá Hùng trong
buổi họp. Thật là hết sức may!
Ngoài những điều vui
mừng may mắn nói trên, gia đ́nh tôi cũng mới có một sự
vui mừng lớn nữa. Trong thời gian tôi đi giải quyết
biến cố ở Banmêthuột th́ nhà tôi đă đem 3 đứa con
của chúng tôi về Sài G̣n ở nhà Ba Má vợ tôi từ một
hai tháng trước để nhờ các cụ giúp trông nom trong lúc
sinh nở. Nhà tôi đă sinh được một cháu gái, là đứa
con thứ tư của chúng tôi, vào ngày 26, tháng 8, năm 1964.
Măi đến gần Noel, khi đứa con vừa sinh đă được cứng
cáp, nhà tôi mới đem các con trở về Pleiku. V́ vậy,
sáng nay nghỉ lễ Noel, tôi lái xe Jeep đưa nhà tôi và bốn
đứa con đi du ngoạn ở Biển Hồ. Mẹ tôi ở nhà, trông
nhà. Đến trưa chúng tôi trở về. Vừa lái xe vào sân
nhà đă thấy mẹ tôi chạy ra nói có hai sĩ quan lại t́m
tôi và đang ngồi đợi ở pḥng khách. Tôi vội bước
vào cửa th́ hai sĩ quan kia đứng dậy. Họ cho biết đă
đợi tôi từ sáng. Họ là sĩ quan Sở An Ninh Quân Đội
Pleiku, được lệnh của Trung Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn
II đến “mời” tôi về sở An Ninh Quân Đội. Tôi sửng
sốt từ giă gia đ́nh lên xe với họ ngay, trước sự sợ
hăi thất thần của mẹ và vợ tôi, và trước những đôi
mắt ngây thơ ngơ ngác của các con tôi vừa xuống xe c̣n
đứng cả ở giữa sân. Tôi bị tạm giữ ở Sở ANQĐ.
Hai ba ngày sau Trung Tá Ya Ba vào thăm tôi. Ông vẫn c̣n ở
Pleiku chờ giấy thuyên chuyển về làm Giám Đốc Nha Đặc
Trách Thượng Vụ, từ nay sẽ trực thuộc Phủ Thủ Tướng
theo quyết định của Thủ Tướng đă tuyên bố trước
Đại Hội hôm 17/10 vừa qua. Ông nói thật nhỏ vừa đủ
ḿnh tôi nghe: “Tin anh bị An Ninh Quân Đội bắt làm anh
em thân hào nhân sĩ Thượng và nhất là các em học sinh
Trung Học Thượng Pleiku rất tức giận. Tối hôm qua họ
đă họp, và quyết định sẽ biểu t́nh yêu cầu thả
anh ra. Họ nhờ tôi vào thăm anh và hỏi ư kiến anh...”
Tôi giật ḿnh sợ hăi cắt ngang lời anh Ya Ba: “Chết!
Chết! Các anh em đừng làm như vậy. Em chưa biết bị
bắt về tội ǵ, nhưng em tin là em không làm điều ǵ vi
phạm luật pháp cả. Chờ điều tra xong, chắc em sẽ
được thả ra. Nhờ anh về nói với anh em là em cám ơn
anh em đă quan tâm đến em. Nhưng xin anh em đừng làm thế.
Có thể quân đội, cảnh sát sẽ đàn áp biểu t́nh, bắt
bớ anh em, và có thể họ c̣n ghép cho em cái tội là đă
xúi giục anh em biểu t́nh nổi loạn nữa.” Anh Ya Ba ra
về, và may mắn cuộc biểu t́nh đă không xẩy ra. Thật
là hú vía, không th́ chắc chết!!!
Nguyển Văn Nghiêm Nguồn fulro
|