- Sinh tháng 9 năm 1929 tại Cần Thơ - Nhập ngũ ngày 29-3-1951 - Xuất thân trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt Khóa 4 - Tỉnh Trưởng Long An - Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 25 Bộ Binh Tôi, Quốc Thái Đinh Hùng Cường, xin ghi lại đây những gịng nhật kư cuối cùng trong đời binh nghiệp của Đại Tá Trần Vĩnh Huyến ... Sáng ngày 30 tháng 04, 1975. 08:00 giờ sáng. Tôi (Đại tá Huyến) đang ngồi trong Trung Tâm hành quân, theo dơi các hoạt động quân sự ngoài ṿng đai an ninh của ḿnh, th́ đại tá Dơng chỉ huy trưởng các lực lượng Hải Quân tăng phái bước vào cho biết, Phó đề đốc tư lệnh chỉ thị cho toàn bộ Hải Quân nhổ neo lúc 09:00 giờ. Đại tá Dơng hỏi tôi có đi theo không?. Nếu đi, th́ hải quân có khả năng chuyên chở 200 người. Không suy nghĩ tôi đáp ngay: - Xin cám ơn đại tá, cứ cho nhổ neo đúng lệnh, và thời gian quy định. Phần tôi, trách nhiệm lănh thổ quá nặng nề. Hơn nữa, tôi đă kêu gọi tất cả lực lượng dưới quyền phải quyết tâm chiến đấu. Các anh em chiến sĩ của tôi hiện vẫn anh dũng đương đầu với địch, dành đất giữ dân không để lọt vào tay Cộng Sản. Họ nhất định không ră ngũ và bỏ chạy. Tôi cũng hứa cương quyết không bỏ anh em, vừa ở lại để noi gương tốt, vừa để giữ vững tinh thần chiến đấu của quân dân trong tỉnh. Chúc đại tá may mắn, và xin hẹn gặp lại một ngày không xa. Chúng tôi ôm nhau trong nghẹn ngào, và đại tá Dơng bắt tay từ giă, ra đi về hướng sông Vàm Cỏ Tây. Nơi đoàn tàu của ông đang cặp bến chờ nhổ neo.10:00 giờ sáng 30 tháng Tư, một sĩ quan tay cầm "radio" bước vô, chào và nói vội: - Tŕnh đại tá, đài phát thanh loan báo nhật lệnh của Tổng Thống mới là Đại Tướng Dương Văn Minh ra lệnh cho toàn quân ngưng bắn, tuyên bố đầu hàng, ở tại chỗ, chờ các lực lượng địa phương Việt Cộng đến để bàn giao. Tin này làm tôi choáng người, đứng bật dậy trong khi nhiều sĩ quan khác, c̣n đang vơ trang đầy người chạy vô Trung Tâm Hành Quân đứng bên tôi chờ lệnh. Thiếu tá Chấp trưởng pḥng ba lên tiếng hỏi: - Tŕnh đại tá, t́nh h́nh này ḿnh sẽ chuyển lệnh như thế nào cho các chi khu trưởng, tiểu đoàn trưởng, và các lực lượng trực thuộc?. Không trả lời Chấp, tôi ngồi bất động, im lặng nghe tiếp bản nhật lệnh đầu hàng trong khi chúng tôi vẫn c̣n đang làm chủ t́nh h́nh. Toàn thân tôi mồ hôi vă ra như tắm, tôi tự nhủ phải thận trọng trong giờ phút nguy ngập này. Sau đó, tôi nhấc máy gọi đại tá Hai, tỉnh trưởng Định Tường, là bạn thân từ thuở niên thiếu. Tôi nói ngay: - T́nh h́nh bất ngờ quá, tôi bàn gấp với anh thế này. Tôi sẽ tập trung lực lượng, được bao nhiêu, hay bấy nhiêu, kéo xuống gặp anh, nhập vô quân số của anh, rồi cùng qua căn cứ Đồng Tâm, tŕnh diện tư lệnh sư đoàn 7 BB. Xong tiếp tục chiến đấu. Đại tá Hai đồng ư ngay, và dặn tôi duy tŕ liên lạc vô tuyến. Lúc này tôi mới quay sang thiếu tá Chấp, trung tá Nguyệt tham mưu trưởng, yêu cầu hai ông triệu tập khẩn một phiên họp gồm ban tham mưu, các đơn vị trưởng tại văn pḥng tôi để nhận lệnh. 10:30 sáng, tôi bước vô pḥng họp, các sĩ quan đ ón tôi theo quân cách. Mời mọi người an tọa, tôi nói ngay:- Thưa các anh, chắc các anh đă nghe lệnh của Tướng Dương Văn Minh trên đài? Mọi người đồng loạt trả lời: "Dạ Có". Tôi tiếp tục: - Trước giờ phút nghiêm trọng này của đất nước, tôi cần nói với các anh quyết định của cá nhân tôi, chứ tôi không ra lệnh cho các anh như trước đây. Thứ nhất, Đối với các chi khu, các đơn vị địa phương, chúng ta giữ im lặng, không ban lệnh dứt khoát, tùy theo hoàn cảnh tại chỗ, để anh em quyết định. Thứ hai, đối chính bản thân các anh, sau khi nghe xong quyết định của tôi, các anh cũng tự ư hành động, hoặc theo tôi, hoặc theo chính ḿnh. Tôi không bắt buộc bất kỳ ai. Thứ ba, tôi thông báo ư định của tôi là sẽ cùng một số anh em xuống Định Tường, kết hợp với đại tá Hai, cùng vô Căn Cứ Đồng Tâm xin nhập vô lực lượng của sư đoàn 7, để tiếp tục chiến đấu. Tôi quyết tâm không bàn giao ǵ cả. V́ như các anh biết, chúng ta đang thắng, chúng ta có thua đâu mà phải bàn giao hay đầu hàng?. Các anh có thể cho tôi ư kiến được không? Tôi vừa dứt lời th́ Trung Tá Chất phụ tá của tôi lên tiếng: - Trong thời gian qua, tuy không dài, được phục vụ dưới quyền của Đại Tá, anh em chúng tôi đều thấy rơ Đại Tá là một cấp chỉ huy tài đức vẹn toàn. Đặc biệt trong giờ phút nguy hiểm này, tôi xin đại diện toàn thể anh em có mặt trong pḥng họp này để nói rằng: Chúng tôi cùng một ḷng với Đại Tá. Đại Tá đi đâu, chúng tôi theo đó. Tôi tiếp:”- Như vậy th́ tốt lắm. Cám ơn các anh đă có cùng tâm huyết với tôi. Bây giờ các anh có thể về thu xếp việc nhà, trong 30 phút nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. 11:30 sáng 30 tháng Tư, chúng tôi bắt đầu rút quân với bộ chỉ huy nhẹ, hai tiểu đoàn Địa Phương Quân, một chi đội thiết giáp V 100, hai trung đội pháo binh hỗn hợp. Đoàn quân nhanh chóng vượt qua cơn mưa pháo của Việt Cộng đang bắn vô tỉnh lỵ, tiến trên quốc lộ trong tinh thần kỷ luật cao nhất trước những con mắt lo âu, e sợ, nửa ngạc nhiên, nửa ṭ ṃ của những người dân thị trấn. Xa xa tiếng súng vẫn nổ ṛn giữa ta và địch nơi xă Long Đức. Hướng tỉnh lỵ, có những cụm khói bốc cao. Từng loạt hỏa tiễn 107, 122 của những người đi "giải phóng" đang giết hại dân lành vô tội. Tiến tới ngă ba Khánh Hậu, chúng tôi tiếp nhận thêm một tiểu đoàn Biệt Động Quân trước đây thuộc Liên Đoàn 6 tăng cường. Đơn vị mũ nâu này cũng v́ cái lệnh đầu hàng quái gở mà dời pḥng tuyến. Chính tiểu đoàn đă xin lệnh của tôi bắn bỏ bất kỳ tên Việt Cộng nào ḅ qua Cầu Kinh. Từ 15:00 giờ (3 giờ chiều) trở đi chúng tôi chạm súng lẻ tẻ, nhưng mục tiêu chính vẫn là mở đường, và chúng tôi chỉ đuổi dạt quân Cộng Sản để lấy đường tiến quân. Qua ranh quận Bến Tranh, chúng tôi chạm mạnh với một lực lượng Cộng Sản đóng trốt tại đây. Hai cây súng lớn được hạ càng, bắn tan chốt địch, Cộng Quân bỏ chạy tứ tán. Và măi đến 20:00 (8 giờ tối), đoàn quân mới tới được Ngă Ba Trung Lương ngơ vô Định Tường, định rẽ trái dự trù vượt cầu đúc, th́ toán tiền sát báo bị nghẽn, Việt Cộng đă chiếm cầu, ngăn chặn và kiểm soát. Tôi thực sự phân vân, với lực lượng cơ hữu, tôi có thể chiếm ưu thế, đánh quân Cộng Sản, nhưng tránh sao khỏi hao tổn sinh mạng, xương máu binh lính, trong khi cuộc chiến đă sắp tàn. Trong tay không c̣n phương tiện yểm trợ, tản thương. Phía trước địch chặn đứng, phía sau không có đường rút. Long An đă bị tràn ngập, liên lạc vô tuyến, ngoài hệ thống nội bộ, không liên lạc được với Định Tường, và Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Trước t́nh h́nh bất khả kháng, hoàn toàn bất lợi cho ta. Tôi đành bó tay, không thực hiện được ư định mong ước là tiếp tục chiến đấu, mà phải thở dài ban lệnh ră quân để tiết kiệm xương máu thuộc cấp. Đây là một mệnh lệnh mà trong suốt đời binh nghiệp tôi chưa hề bao giờ ban ra. Tôi vừa ứa nước mắt, vừa vẫn phải giữ giọng nói b́nh tĩnh trên ống liên hợp để chuyển lệnh. Trong đêm tối, chúng tôi lặng lẽ nh́n nhau không nói, cởi bỏ quân phục, hủy diệt chiến cụ bằng cách đổ cát vô b́nh săng các xe quân xa, tháo vứt cơ bẩm súng lớn, phá hủy bộ máy c̣ của những súng nhỏ. Đây là những bảo vật đă theo chúng tôi suốt đoạn đường chinh chiến, gần gũi hơn cả vợ con, cha mẹ, để cùng sống, cùng chết, nên khi phải xa rời, ai nấy đều bùi ngùi v́ vận nước đến thời suy vong. Giây phút linh thiêng mà tôi nhận được một cách sâu sắc nhất về giá trị của bốn chữ Huynh Đệ Chi Binh là: Từ nay, mỗi người một nẻo xuôi ngược, biết bao giờ được gặp để cùng nhau ôn lại những ngày đồng cam cộng khổ, vui buồn sống chết bên nhau sau khi giă từ vũ khí? Viết những gịng này, tôi chỉ muốn cho mọi người, nhất là giới trẻ của thế hệ đàn em biết được rằng: Trong những giờ phút cuối cùng của cuộc chiến tại Việt Nam, nơi quê hương yêu quí của chúng ta, khi phải chống lại quân Cộng Sản áp đặt sự thống trị vào miền Nam tự do. Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa đă chiến đấu vô cùng uy dũng. Đó là một đội quân có tinh thần chiến đấu kiên cường, không thua sút bất cứ đội quân nào trên thế giới. Những chiến thắng không bao giờ phai lạt trong long dân tộc như: An Lộc, Quảng Trị, Ba Ḷng, Bàu Bàng, Tết Mậu Thân. Kể cả Long Khánh, Long An, Cần Thơ trong những ngày lịch sử. Quân Lực ta đă ôm hận v́ bị bó tay, chiến đấu đơn phương không được yểm trợ. Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa thất trận v́ sự lănh đạo của những kẻ tài hèn đức mọn, tham quyền cố vị, lũng đoạn chính trị, thua trên bàn hội nghị quốc tế, và thua trong cả ḷng người. Thay tàu đổi ngựa vừa xong là đầu hàng?.. Lúc nào tôi cũng xót thương trong dạ, những anh em chiến sĩ, từ người nhân dân tự vệ, cán bộ, cảnh sát, nghĩa quân, Địa Phương Quân trong tỉnh Long An đă cùng một ḷng một dạ với tôi,ï tận lực tận sức chiến đấu để cứu nguy đất nước. Chúng ta đă làm tṛn bổn phận của một người dân, người lính trong giờ phút lâm nguy của tổ quốc. Sau nhiều năm tù đày, tôi đă may mắn được đi đến xứ tự do, trong khi các anh em c̣n xót lại vẫn c̣n sống trong nghèo đói, nhục nhằn, và ngậm ngùi v́ nước mất nhà tan. Không biết c̣n bao nhiêu những chiến hữu đang bị kẹt trong cái chế độ được tuyên truyền là "ưu việt" đày đọa khổ đau. Tôi ghi lại những ḍng này cũng là để nhớ tới các anh, vẫn luôn phải sống trong âm thầm, nghèo đói, và tối tăm dưới ách thống trị của bọn người độc tài, vô nhân đạo, nhưng luôn luôn mượn danh nghĩa "Giải Phóng" ... . . . Thưa đại tá, tôi đă ghi lại những ḍng nhật kư chân t́nh, tâm thành và hào hùng bất khuất của đại tá, một cấp chỉ huy xứng đáng của tôi. Trong dịp này tôi cũng có hai chuyện để thưa cùng đại tá. Việc thứ nhất là với bao nhiêu công việc bừa bộn, đại tá đă không bỏ tôi lúc thương tích tại chiến trường. Cho trực thăng nhiều lần vào vùng lửa đạn cứu tôi đem về nhà thương Cộng Ḥa. Từ đó, tôi đă cùng gia đ́nh may mắn thoát thân, để lại sau lưng những người bạn, đồng đội của tôi, và cả đại tá chỉ huy trưởng của tôi, phải chiến đấu cam go, sau đấy sa cơ hoặc là mất mạng, hoặc tù đày cay đắng suốt bao năm.. Xin cảm ơn đại tá cho sự hy sinh cao quư đó. Việc thứ hai là tôi đă lầm lẫn, để chút xíu nữa là mất quận Thủ Thừa ngay từ phút đầu, nếu không nhờ nhữnng may mắn của những vị linh thiêng của đất nhà pḥ trợ. Trong một cuộc họp khẩn cấp tại tỉnh. Với đầy đủ tin t́nh báo là Cộng Sản sẽ chiếm quận Thủ Thừa, cắt quốc lộ số 4. Tạo rối loạn Sài G̣n. Đại tá đă đặc biệt tăng cường cho tôi 2 tiểu đoàn Địa Phương Quân, giữ Thủ Thừa. V́ tự tin, v́ chủ quan. Tôi đă đứng lên phân tích là Cộng Sản ngụy tạo tin tức, chúng sẽ lấy Bến Lức, một quận kế Thủ Thừa, sát B́nh Chánh Sài G̣n, v́ Cầu Bến Lức là cây cầu chiến lược. Chiếm Bến Lức là Sai Gon sẽ đói, hỗn loạn và thất thủ. Hơn nữa quận Thủ Thừa cách quốc Lộ đến 5 cây số, khó ḷng cắt Quốc lộ khi chiếm được quận. Đại tá đă nghe tôi và cho quận Út của Bến Lức một tiểu đoàn, tiểu đoàn c̣n lại đại tá đă cho quân khu ba, để nhảy chiếm lại quận Tánh Linh. Và tôi đă sai bét, đúng như tin t́nh báo, đại quân Cộng Sản cấp công trường (sư đoàn) đă khai pháo đánh Thủ Thừa. Và cũng xin cảm ơn đại tá lần nữa, nhờ hai tiểu đoàn trừ bị của đại tá, mà tôi đă tạo được chiến thắng lẫy lừng ở Thủ thừa, cho đến khi tôi bị thương nằm xuống. Nguồn Khúc Chấp & Quốc Thái Đinh Hùng Cường
|