Một lần khác tôi bay hành quân với anh hoa tiêu Trần Bá Quy ở vùng Dầu Tiếng. Trước đó tôi đến 2ème Bureau (Pḥng Nh́) của Pháp trong Căn Cứ Tân Sơn Nhứt lănh một bản đồ hành quân., có đánh dấu mật mă (carte baptisée) trong đó ghi hướng tiến quân của các đơn vị Bộ Binh, các đặc điểm chính yếu như các trục giao thông, sông ng̣i hay núi non. Chẳng hạ như Tây Ninh th́ ghi Á, núi Bà Đen có tên C4,…Sau ba ngày bay hành quân, công việc trôi chảy; qua ngày thứ tư liên lạc giữa chúng tôi và anh Quy bị trở ngại v́ hệ thống interphone hư, nên mỗi lần muốn quẹo mặt hay trái, tôi phải đứng dậy, v́ với không tới, nắm vai hoa tiêu để ra dấu quẹo về mặt hay về trái. Trong lúc ra dấu xong, tôi chưa kịp ngồi xuống và buộc dây an toàn, th́ anh Quy đă làm một cái quẹo rất ngặt về phía trái làm tôi té ngồi xuống sàn tàu bay, đầu óc choáng váng, tôi nh́n thấy bản đồ hành quân theo hướng cửa sổ bay ra ngoài mà không làm ǵ được., v́ hôm đó, trời nóng nực, trong lúc bay, tôi đă mở cửa sổ cho thoáng, không ngờ v́ hành động nông nổi này là một tai họa. May thay, lúc đó trời sa91p xế chiều, nên tôi đă xin phép vị Chỉ Huy Trưởng Chiến Trường rời vùng hành quân. Phi cơ về đến đơn vị, tôi một ḿnh lủi thủi vào Pḥng Hành Quân, với ḷng nặng trỉu đầy lo âu. Biết bao nhiêu câu hỏi bi quancứ lẫn quẫn trong đầu óc tôi, chẳng hạn như: Nếu bản đồ mật mă kia lọt vào tay địch th́ sao? Hoặc nếu quân bạn bắt gặp được bản đồ này thi hậu quả như thế nào? Cả hai trường hợp đều bất lợi cho tôi, có thể tôi bị đưa ra Ṭa Aùn Quân Sự để xét xử và bị phạt tù. Tôi đứng ngồi không yên, mất ngủ mấy ngày liền, nhưng tôi không hề kể chuyện này cho ai, ngay cả anh Quy cũng vậy. Nhưng điều thực tế trước mắt là cuộc hành quân vẫn c̣n tiếp diễn, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi t́m lục bản đồ vùng hành quân rồi dùng trí nhớ mấy ngày hành quân vừa qua, tôi thuộc ḷng môt phần lơn các mật mă của những điểm trọng yếu trong vùng hành quân; tôi lấy bút ch́ màu cố ghi lại, mong sao có thể giống bản đồ kia chừng nào càng tốt chừng đó. May thay, cuộc hành quân đă vượt qua phần quan trọng trong mấy ngày đầu rồi, nghĩa la có chạm địch hay không cũng chỉ diễn ra trong thời gian đầu mà thôi; nay tới giai đoạn b́nh định, các đơn vị Bộ Binh đóng quân, giũ ǵn an ninh để cho công binh xây dựng đồn lũy, v́ vậy nên tôi cũng không phải sử dụng bản đồ ật mă nhiều để hướng dẩn Bộ Binh hay điều chỉnh tác xạ Pháo Binh. Cuộc hành quân tiếp diển hơn một tuần lễ, mỗi ngày có hai phi vụ, tôi thi hành một phi vụ, rồi trao bản đồ mật mă lại cho anh quan sát viên phi hành đoàn kế tiếp. Nhưng từ khi tôi làm mất bản đồ mật mă, tôi t́nh nguyện bay luôn suuốt ngày hai phi vụ, ai cũng cho rằng tôi bay hăng say, nhưng không ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi lúc bấy giờ. Phần quá lo lắng, phần bay nhiều mấy ngày liền, tôi phờ phạc và gầy hẵn đi. Nhưng cũng chưa hết lo âu, v́ sau khi hết hành quân, tôi phải đích thân mang bản đồ mậtmă kia trả lại cho 2ème Bureau Pháp, v́ trước kia tôi đă kư nhận. Khi bước vào pḥng nộp lại bản đồ tôi hết sức hồi hộp, nhưng cũng cố trấn tỉnh, vừa chào hỏi xă giao viên sĩ quan Pháp, vừa trao bản đồ ra. Chúng tôi bát tay nhau, nhưng nếu ai tinh mắt, chắc rằng sẽ thấy nét bối rối hiện ra trên vẻ mặt của tôi và tay tôi hơi run run, v́ tôi sợ viên sĩ quan Phá nàykiểm điểm lại bản đồ mật mă này th́ sẽ nguy cho tôi, phải giải thích làm sao? May thay, chuyện này không xăy ra, viên sĩ quan Pháp nhận lấy bản đồ, kéo học bàn, bỏ bản đồ vào một cách thông thường tự nhiên, rồi nói lời cám ơn. Bấy giờ tôi mới yên tâm ra về. Nhưng chuyện này đă ám ảnh tôi măi cả mấy năm sau. Cho tới bây giờ, tôi cũng không rơ ai, bạn hay địch, có bắt gặp bản đồ này hay không.? Cũng có thể không ai nhặt được v́ bản đồ này rớt ở một khu rừng già hay một rạch nước chưa có vết chân người đặt tới, rồi theo thời gian tự tiêu hủy v́ phong sương.
|