Đại tá Phùng Ngọc Trưng cũng như Đại tá Lê Khương, thời Pháp thuộc theo học lớp hạ sĩ quan ở Huế do tôi làm huấn luyện viên. Năm 1948-1949, tôi giới thiệu hai vị này với ông Ngô Đ́nh Cẩn để từ đó theo ủng hộ ông Diệm. Khương vốn người nói phô nhanh nhẩu lại có tài nịnh bợ nên năm 1955, được anh em ông Diệm cử làm Tỉnh trưởng Quảng Nam với nhiệm vụ tiêu diệt chiến khu của Việt nam Quốc Dân Đảng, sau đó được đưa về Sài G̣n giữ chức Tổng Giám đốc Bảo An. Trong lúc đó th́ ông Phùng Ngọc Trưng, thuộc một gia đ́nh gia giáo, đạo đức và quyết tâm theo ông Diệm với tất cả tấm ḷng thành, với ước nguyện ông Diệm trở thành một nhà cứu quốc. Thời ông Diệm thất thế c̣n sống ở Mỹ, ông Trưng đă đóng góp rất nhiều tiền bạc giúp anh em ông Diệm hoạt động chính trị. Khi ông Diệm về nước cầm quyền, một người em trai của ông Trưng là Đại úy Phùng Ngọc Bang được gửi ngay vào Sài G̣n làm sĩ quan tùy viên, một người anh khác của ông Trưng là một thượng sĩ được ở trong tiểu đội phục vụ cho dinh Phú Cam, c̣n ông Trưng được giao cho chức Giám đốc Quân Nhu Quân Khu I. Cả ba anh em đều pḥ một Chúa với tất cả tấm ḷng hy sinh tận tụy. Thế mà ông Ngô Đ́nh Cẩn chỉ v́ ḷng tham không đáy đă cho mật vụ tới bao vây nhà ông Phùng Ngọc Trưng ở đường Hàng Bè (Huế), cướp của ông Trưng bộ trường kỷ xưa chạm trổ cẩn xà cừ quư giá và mấy cái chậu xưa, ché cũ mà ông Trưng đă dành dụm tiền mua sắm để làm của gia bảo. Có đúng như thế không, hỡi các anh Phùng Ngọc Trưng, Vơ Như Nguyện? Bất cận nhân t́nh đến thế là cùng!
|