Đại Tá Phạm Văn Phô

- Sanh ngày 2 tháng 4 năm 1933 tại làng Duy Tân huyện Thanh Quan tỉnh Thái Bình

- Khóa 8 Võ Bị Đà Lạt

- Trưởng Phòng 2/ QĐI (1972)

- Phụ Tá Phòng 2 Bộ Tổng Tham Mưu


  Đại-Úy Đặng Văn Song, Chánh Sở Đặc-Cảnh Thị-Xă Đà-Nẵng, báo-cáo rằng một điệp-viên của ḿnh vừa bị Chi An-Ninh Quân-Đội Quận Quế-Sơn (Tỉnh Quảng-Nam) chặn bắt quả-tang mang theo trong người một số tài-liệu của cán-bộ nội-thành Đà-Nẵng chuyển lên mật-khu. Tiếp theo, Thiếu-Tá Nguyễn An Vinh, Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực sở-tại, cũng gọi nhờ tôi can-thiệp để bảo-vệ điệp-vụ và điệp-viên.
 
  Tôi lật liếc nhanh vào cuốn tài-liệu tóm-lược mọi vấn-đề hiện-hành luôn luôn có sẵn bên tay, quay máy điện-thoại quân-sự gọi Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh-Sở An-Ninh Quân-Đội Quân-Khu I. Nghe tôi xác-nhận rằng nguời bị bắt là mật-viên của Đặc-Cảnh Đà-Nẵng và yêu-cầu giao cho tôi, Đại-Tá Nhơn sốt-sắng nhận lời. Ông cho biết là Quân-An đă bắt hai người chứ không phải một, và đồng-ư để tôi nhận lănh cả hai. Ông chuyển lệnh đến Phó Sở là Trung-Tá Huệ. Trung-Tá Huệ hỏi tôi sao không báo sớm, v́ vừa mới chuyển hai người ấy qua Pḥng 2 Quân-Đoàn I; nơi đây cần lấy lời khai mà tŕnh nội-vụ lên Tư-Lệnh, Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng.
  Tôi lại gọi điện-thoại qua Đại-Tá Phạm Văn Phô. Cả Đại-Tá Phô lẫn Trung-Tá Hiển, Trưởng và Phó Pḥng 2, đều sẵn-sàng trả lại nội-bọn cho tôi. Tôi hỏi có cần làm thủ-tục giấy-tờ ǵ không, Đại-Tá Phô đáp không cần.
        Tôi nói thêm với Trung-Tá Hiển rằng những tin-tức mà Việt-Cộng nằm vùng ghi trong báo-cáo gửi lên mật-khu, kể cả t́nh-h́nh quân-sự của ta, đều đă được tôi kiểm-duyệt và chấp-thuận trước rồi, v́ cán-bộ trinh-sát nội-thành của đối-phương đă trở thành nhân-viên nhị-trùng của Đặc-Cảnh rồi. Tôi hẹn tôi sẽ đích-thân đến Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I mà nhận các đương-nhân, tránh bớt trung-gian để bảo-mật công-tác.
 
  Tôi đă hội-họp nhiều lần với cặp Đại-Tá Nhơn‒Trung-Tá Huệ đứng đầu ngành Phản-Gián Quân-Sự, cũng như với cặp Đại-Tá Phô‒Trung-Tá Hiển cầm nắm ngành Quân-Báo, tại Quân-Khu này, nhưng nhân dịp này tôi mới thấy rơ là cả Chánh‒Phó của hai cơ-quan bạn ấy đều chung sức chung ḷng làm việc với nhau, không như một số Chánh‒Phó ở nhiều ngành và cấp khác, kể cả Cảnh-Lực, khiến tại một số nơi, phụ-nữ có câu: “Thà làm bé ông lớn hơn là làm lớn ông bé!” và trong công-quyền cũng như trong trong quân-ngũ th́ có câu: “Thà làm lớn cấp bé, hơn là làm bé cấp lớn!”
 
  Tôi gọi điện-thoại báo tin kết-quả can-thiệp của tôi cho Chánh-Sở Đặc-Cảnh và Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Đà-Nẵng, tŕnh với Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng I, thông-báo Người Bạn Đồng-Minh của tôi, rồi bảo Sở Tác-Vụ báo-cáo sự-việc lên Ngành Đặc-Cảnh Trung-Ương đồng-thời chuẩn-bị hồ-sơ để đợi tôi giải-quyết hậu-quả của việc bất-trắc đă xảy ra cho điệp-viên.
  Xong, tôi quay lại th́ thấy Trung-Tá Thành đang chăm-chú nh́n tôi. Tôi hỏi ông xem sau khi đọc xong bản tường-tŕnh về vụ không-tặc th́ ông có cần hỏi thêm ǵ tôi không. Ông lắc đầu, rồi gật gật đầu thong-thả nói:
  ‒ Thấy rơ việc làm của anh, tôi thỏa-măn vô cùng.

Nguồn https://groups.google.com/forum/#!msg/hvcsqg/2enk5LlprWc/E5QT5zfDJvAJ