- Sinh tháng 4 năm 1923 tại Sa Đéc - Nhập ngũ ngày 13-8-1951 - Xuất thân trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt - USA Command and General Staff College, Fort Leavenworth năm 1971 - Tỉnh Trưởng Bạc Liêu
- ngồi: ĐT Nguyễn Ngọc Điệp, Tỉnh Trưởng Bạc, ĐT Chương Dzềnh Quay, Phụ Tá Hành Quân QĐIV - đứng: Trung Tá Lê Văn Hưng, Trung Đoàn Trưởng 31/21 Cuộc thuyết phục lịch sử sáng 30.4.1975Các ông Lê Quân, Tư Hồng và Thượng tọa Thích Hiển Giác bàn bạc trước khi đi gặp đại tá Điệp.Tới 7 giờ sáng (giờ Hà Nội), chúng tôi mới gặp được Đại tá tỉnh trưởng Nguyễn Ngọc Điệp. Vào pḥng khách xong, Thượng tọa Thích Hiển Giác giới thiệu với Đại tá Điệp: “Đây là ông Lê Quân, đại diện Mặt trận Dân tộc Giải phóng (MTDTGP) tỉnh Bạc Liêu, người đă gửi cho Đại tá hai bức thư, giờ đây t́nh thế vô cùng khẩn cấp, ông Lê Quân đến gặp Đại tá!”. Để ông ta nói xong, tôi ôn tồn nói: “Bằng tinh thần dân tộc, nghĩa đồng bào và bằng thiện chí ḥa b́nh, ḥa giải, ḥa hợp dân tộc, tôi đă gửi cho Đại tá hai lá thư. Nội dung như thế nào hẳn là Đại tá đă rơ. Gần cả triệu quân của Đế quốc Mỹ được trang bị vô cùng hiện đại, tiến hành chiến tranh xâm lược Việt Nam đầy tội ác, bị quân dân Việt Nam chống lại, đánh cho Đế quốc Mỹ thất bại thảm hại và đă hoàn toàn cút khỏi miền Nam Việt Nam nước ta rồi. Hơn một triệu quân của cái gọi là VNCH được Mỹ tổ chức, trang bị, huấn luyện, quyết tử thủ giữ chế độ Sài G̣n, nhưng đă bị quân dân Việt Nam tiêu diệt gần hết. Giờ này quân dân cách mạng tổng tiến công và nổi dậy đă áp sát tiến vào giải phóng Sài G̣n... Nếu Đại tá giao toàn bộ chính quyền cho nhân dân trong giờ phút này, MTDTGP và quân dân Bạc Liêu sẽ xem Đại tá và đàn em của Đại tá là lực lượng ly khai khỏi chính quyền, quân đội Sài G̣n, không phải tù binh, hàng binh ǵ cả lại được trọng dụng như Đại tá Đính, Đại tá Thọ vậy!... Nếu Đại tá khăng khăng tử thủ th́ Đại tá và đàn em của Đại tá sẽ tự chuốc lấy cái hậu quả không sao lường được vậy”. Thượng tọa Thích Hiển Giác chấp tay mô Phật: “Là người tu hành, tôi khuyên Đại tá nên nghe theo MTDTGP, chắc chắn trời Phật sẽ ban cho Đại tá phước lành!”. Đại tá tỉnh trưởng Nguyễn Ngọc Điệp nói: “Sài G̣n chưa đầu hàng mà các ông bảo tôi đầu hàng giao chính quyền cho MTDTGP à?”. Tôi liền có ư kiến: “Giờ phút lịch sử này chính là cơ mai có một không hai… Đại tá không tự quyết định vận mạng của ḿnh mà chờ Sài G̣n đầu hàng và ra lệnh cho Đại tá đầu hàng th́ lúc ấy Đại tá trở thành tù binh rồi, MTDTGP đâu c̣n cách nào cứu Đại tá”. Đại tá tỉnh trưởng Nguyễn Ngọc Điệp nói: “Hoa Kỳ là đồng minh của VNCH đă đổ xương máu, tiền của vào đây to lớn hẳn họ không bỏ VNCH ḥa đâu”. Tôi nói: “Thế là Đại tá chưa biết à?... Ngày 24.4, Tổng thống Pho đă ngậm ngùi nói: “Chiến tranh ở miền Nam Việt Nam đă kết thúc với người Mỹ, chính phủ Mỹ không thể giúp đỡ VNCH được nữa”. Đại tá tỉnh trưởng Nguyễn Ngọc Điệp nói: “Tôi giao chính quyền cho MTDTGP trong giờ phút này, Trung tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư lệnh vùng IV chiến thuật có tha tôi đâu?... Ông ta kéo sư đoàn 21 và cả sư đoàn 7, sư đoàn 9 xuống trị tội tôi ngay”. Tôi nói: “Đổi lại là Đại tá làm Tư lệnh vùng IV chiến thuật th́ Đại tá kéo quân xuống giữ Bạc Liêu hay thà mất Bạc Liêu giữ cho được Cần Thơ…Nhưng Trung tướng Nguyễn Khoa Nam không thể rút mấy sư đoàn 21, sư đoàn 9, sư đoàn 7 đi được. V́ quân dân đồng bằng sông Cửu Long đánh cho các sư đoàn ấy thiệt hại nặng nề và chúng tôi đang gh́m chặt các sư đoàn ấy ở Lộ Ṿng Cung, sân bay Trà Nóc, sân bay Lộ Tẻ và sân bay Vĩnh Long rồi”. Sau hồi suy nghĩ căng thẳng, Đại tá tỉnh trưởng Nguyễn Ngọc Điệp đành phải nhẹ nhàng tuyên bố: “Tôi sẵn sàng nghe theo MTDTGP, giao toàn bộ chính quyền cho Mặt trận, nhưng các ngài phải thuyết phục số sĩ quan đàn em của tôi, v́ chúng đ̣i tử thủ”. Tôi và hai nhà sư vỗ tay hoan nghênh Đại tá Nguyễn Ngọc Điệp. Lúc này là 8 giờ 40 phút - giờ Hà Nội (tức 9 giờ 40 phút - giờ Sài G̣n) ngày 30.4.1975. ... 11 giờ trưa - giờ Hà Nội (12 giờ, giờ Sài G̣n), Đại tá Nguyễn Ngọc Điệp mời tôi sang Tiểu khu nói chuyện với một số sĩ quan c̣n ngoan cố chưa chịu đầu hàng… Vào Tiểu khu, Đại tá Nguyễn Ngọc Điệp giới thiệu tôi là đại diện MTDTGP cùng hai nhà sư và mời chúng tôi ngồi. Đối diện là nhóm sĩ quan: Thiếu tá Oanh - Trưởng ty Cảnh sát, Thiếu tá Nghĩa - Tiểu đoàn trưởng 411, Thiếu tá Lợi, Trung tá Sĩ - Quận trưởng quận Giá Rai, Trung tá Đôn - Tiểu khu phó, Phó Chủ tịch Hội đồng tử thủ. Trung tá Đôn hất hàm hỏi tôi: “Tại sao ông dám phiêu lưu đến đây? Chúng tôi có mười hai ngàn quân trong tay, đánh nữa th́ “vô vọng”, nhưng chúng tôi thề tử thủ th́ hai tiểu đoàn “ọp ẹp” của ông làm ǵ dám bén mảng tới đây?... Nếu có liều mạng vào đây th́ sẽ trở thành con thiêu thân mà thôi”. Tôi đứng lên nói: “Tôi và hai nhà sư đến làm việc với Đại tá tỉnh trưởng suốt cả buổi sáng nay, chúng tôi không có chút phiêu lưu nào cả, chúng tôi đến với Đại tá tỉnh trưởng và giờ đây đến với các bạn trong t́nh thế quân đội của đế quốc Mỹ đă hoàn toàn cút khỏi miền Nam Việt Nam, chánh quyền và quân đội… cái gọi là VNCH đă hoàn toàn sụp đổ, quân giải phóng và nhân dân Sài G̣n đă giành chính quyền về tay nhân dân. Riêng đối với Bạc Liêu, quân giải phóng đă áp sát các cửa vào thị xă Bạc Liêu… Đặc biệt, chúng tôi đến đây với các bạn bằng t́nh dân tộc, nghĩa đồng bào, ḥa b́nh, hoài giải, ḥa hợp dân tộc để tránh sự đổ máu vô ích giữa người Việt Nam với nhau trong giờ phút này, bởi chúng ta đều cùng là nguồn cội “Con Rồng cháu tiên”, “khôn ngoan đấu đá người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”. Thế th́ chúng tôi đâu có phiêu lưu... C̣n các bạn dựa vào mười hai ngàn quân để tử thủ! Các bạn có biết mười hai ngàn quân của các bạn tan ră hết bao nhiêu chưa? Bao nhiêu quân lính các bạn đă nhận giấy chứng minh của MTDTGP và bao nhiêu khi quân giải phóng vào họ sẽ hợp tác với quân giải phóng đánh lại các bạn không? Trung tá Đôn đứng dậy nói: “Ông thông cảm cho tôi, không có ǵ nhục nhă bằng đứng để cho người ta tước khí giới… Trần B́nh Trọng tuyên bố trước quân Mông Cổ: “Thà làm quỷ nước Nam chứ quyết không làm vương đất Bắc”. Tôi liền nói: “Đó là Trần B́nh Trọng nói với quân xâm lược, c̣n chúng tôi đến đây bằng t́nh dân tộc, nghĩa đồng bào, ḥa giải, ḥa hợp. Nếu các bạn bằng ḷng thuận theo Đại tá tỉnh trưởng, MTDTGP xem các bạn là lực lượng ly khai ra khỏi chính quyền quân đội Sài G̣n, không phải tù binh hàng binh ǵ cả, các bạn c̣n hưởng chính sách 7 điều của MTDTGP và Chính phủ CMLTCHMNVN”. Trung tá Sỹ đứng lên nói: “Việt cộng cũng như Việt Minh, chúng tôi c̣n lạ ǵ, nhẹ dạ nghe lời Việt cộng sẽ hối hận đời đời kiếp kiếp. Việt Minh trước kia giết người dă man”. Tôi đứng dậy cắt ngang ư kiến Trung tá Sỹ, tôi nói: “Ông bạn nói như thế chẳng qua là nói theo thực dân đế quốc mà thôi, nếu Việt Minh chúng tôi giết người dă man như thế th́ chúng tôi bị tiêu diệt lâu rồi, bởi không được ḷng dân”. Thiếu tá Lợi đứng lên nói: “Chúng tôi đă lỡ lên lưng cọp rồi, nếu xuống, cọp sẽ xé xác cho nên tôi thề quyết tử thủ tới viên đạn cuối cùng”. Tôi liền nói: “Ông bạn đă lên lưng cọp nhưng xuống giữa rừng xanh th́ bị cọp xé xác, c̣n ông bạn nhảy xuống giữa thị xă Bạc Liêu này c̣n có đồng bào ruột thịt, MTDTGP, chẳng những ông bạn không bị cọp xé xác mà ông bạn c̣n giết được cọp nữa đấy!... Như Nguyễn Thành Trung - không quân VNCH lấy máy bay Mỹ ném bom xuống dinh độc lập trở về với giống ṇi, từ thiếu úy MTDTGP thăng hàm lên đại úy như ông bạn đă thấy”. Thiếu tá Oanh - Trưởng ty Cảnh sát - đứng lên nói: “Phải chi giờ này tôi ở miền Bắc Việt Nam không là giáo sư cũng là kĩ sư do vào Nam bị bắt lính, bắt đi học trường Sài G̣n Thủ Đức, Đà Lạt rồi đi tu nghiệp ở Mỹ ba năm về làm sĩ quan đâu c̣n cách nào khác?...”. Tôi giải đáp: “Ông bạn nói thế không lẽ ai được sinh ra ở miền Nam Việt Nam này cũng phải đi lính và làm sĩ quan cho đế quốc Mỹ hay chính quyền quân đội Sài G̣n sao? Ông bạn đă rơ, hàng vạn thanh niên trong đó có Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Quang Vinh, Phạm Hồng Tư, Nguyễn Văn Trỗi và Nguyễn Thái B́nh đấu tranh quyết liệt vào tù ra khám, quyết không đi làm lính, làm sĩ quan cho đế quốc Mỹ”. Đám sĩ quan nh́n vào Thiếu tá Oanh chúm chím cười. Thiếu tá Mă Thành Nghĩa buông súng xuống gạch khoanh tay trước tôi ân hận nói: “Thưa ngài, phải chi hai, ba năm trước đây tôi gặp được ngài th́ tôi không đến nông nỗi này. Nhưng bây giờ thế nào th́ tôi cũng chết, v́ dân Bạc Liêu tuyên bố “Ngày ḥa b́nh sẽ cắt cổ tôi bằng dao chành””. Thượng tọa Thích Hiển Giác đứng lên nói: “Người Việt Nam ḿnh giận nói vậy chớ thiếu tá ăn năn hối cải th́ dân ḿnh độ lượng tha thứ thôi!”. Thiếu tá Mă Thành Nghĩa nói: “ Vậy tôi vô chùa ngài tu được không?”. Thượng tọa Thích Hiển Giác nói: “Cửa thiền rộng mở, thiếu tá và ai vô tu cũng được cả”. Đại tá tỉnh trưởng Nguyễn Ngọc Điệp đứng lên nói: “Sớm nay tôi đă nói hết lời, các bạn không chịu, các bạn quyết tử thủ. Giờ đây đại diện MTDTGP nói hết t́nh với chúng ta rồi, tôi khuyên các bạn nên thuận theo, không c̣n con đường nào khác đâu các bạn ạ!”. Tất cả đồng thanh: “Đại ca tính sao, tụi em chịu vậy!”. Đó là thời khắc lịch sử, chính quyền về tay nhân dân, kỷ nguyên độc lập ḥa b́nh chợt đến sau mấy mươi năm chiến tranh máu lệ trên đất Bạc Liêu này. Lê Hữu Long
(Lược ghi lời kể đồng chí Lê Quân trong sách “Rạng rỡ đất Bạc Liêu”,
do Thị xă ủy Bạc Liêu xuất bản năm 2007)
Nguồn laodong.com.vn From: "Nguyen Marie" Chào ông,
Tôi có ghé vào trang web Tướng Lănh Quân Lực Việt Nam Công Hoà http://daubinhlua.blogspot.com t́nh cờ và biết được là nơi đâu có thể giúp tôi t́m nguời thân, v́ thế mạo muội viết thơ này tới anh.
Bác của tôi tên Là Nguyễn Ngọc Điệp
Đaị tá Nguyển Ngọc Điệp Sinh tháng 4 năm 1923 tại Sa Đéc - Nhập ngũ ngày 13-8-1951 - Xuất thân trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt - USA Command and General Staff College, Fort Leavenworth năm 1971- Tỉnh Trưởng Bạc Liêu.
Tôi rời khỏi vn lúc bé với bố mẹ vào đầu năm 1976. Lúc bé chỉ nhớ bác của tôi vào năm 1975 sau khi saigon mất th́ bác tôi bị bắt đi học tập cải tạo. Cũng là t́nh cờ thấy tấm h́nh của bác trên mạng, và sau đó tôi đi t́m kiếm bác ấy trên list các tên trang tuớng lănh quân lực Việt Nam cộng Hoà nhưng không thấy tên của bác.
Tôi không biết bác ấy bây giờ ở đâu, c̣n sống hay chết. Nếu ông có quen biết ai có thể biết hay có tin tức của bác tôi th́ tôi rất cám ơn ông rất là nhiều.
Trân trọng cám ơn ông
|