HUYNH-TRƯỞNG NGUYỄN MÂU Trung-Tá Nguyễn Mâu là Phụ-Tá Tổng-Giám-Đốc (về sau là Phụ-Tá Tư-Lệnh) Cảnh-Sát Quốc-Gia đặc-trách Ngành Đặc-Biệt Trung-Ương, từ giữa năm 1968 đến cuối năm 1972. Thời-gian đó là một chặng đường trên quá-tŕnh lâu năm phục-vụ Ngành Đặc-Biệt của tôi ở Vùng II, nên tôi được hân-hạnh làm việc trực-tiếp dưới quyền ông. Tôi có nhiều kỷ-niệm về Trưởng Ngành Đặc-Biệt Việt-Nam Cộng-Ḥa Nguyễn Mâu ‒ những mẩu kư-ức tôi không bao giờ quên – vui th́ nhiều, mà buồn th́ cũng không phải là không. V́ ông sinh-hoạt sát cánh với anh+chị+em trong Ngành, thân-thiết như một người anh trong gia-đ́nh, nên đa-số chúng tôi gọi ông là Huynh-Trưởng. Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu đến với Ngành Đặc-Biệt của Lực-Lượng Cảnh-Sát Quốc-Gia, là một khuôn mặt mới, nhưng lại làm nên một bộ mặt mới cho Ngành (Ngành viết hoa – v́ trong CSQG chỉ có Đặc-Biệt là một Ngành được Sắc-Lệnh của Chính-Phủ lập nên, c̣n các Khối/giới/bộ-phận khác th́ không). Ông đă từng là Chỉ-Huy-Trưởng Trung-Tâm T́nh-Báo Hỗn-Hợp Đồng-Minh, nên đă có sẵn kiến-thức chuyên-môn, lại giàu sáng-kiến, với tinh-thần phục-vụ cao, và quyết-tâm chống-Cộng (và chống cái-Xấu), dần dần đưa Ngành Đặc-Biệt vào giai-đoạn vững-mạnh cả từ tổ-chức đến điều-hành, và nhất là hoạt-động hữu-hiệu gặt-hái được nhiều thành-quả lớn-lao. Ông đă để lại một số dấu ấn đậm nét trong trí nhớ tôi. Về mặt tổ-chức, nổi bật là Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu đă thành-lập “Biệt-Đội Thiên Nga” ‒ như để chắp cánh theo sau “Phụng-Hoàng” ‒ lần đầu tiên chú-trọng khai-triển sâu rộng khả-năng phục-vụ của nữ-giới, mà thành-tích công-tác đă được nhiều cơ-quan bạn biết đến, ngay cả đối-phương cũng từng kiêng dè. Về mặt huấn-luyện, ngoài các Khóa Cán-Bộ Điều-Khiển, Thẩm-Vấn Chính-Trị, v.v... ông đă phối-hợp với Phối-Trí-Viên CIA tổ-chức các Khóa Tu-Nghiệp Phản-T́nh-Báo Cao-Cấp (mà tôi là thủ-khoa Khóa I). Ông lại thực-hiện các Khóa Đào-Tạo Lănh-Đạo & Chỉ-Huy Cảnh-Sát Đặc-Biệt Cao-Cấp (tôi cũng tham-dự Khóa I, tuy không chấm điểm nhưng tôi được xếp hạng Ưu). Trong cả hai trường-hợp ấy, tôi đă được bầu làm đại-diện cho các Trưởng Ngành Đặc-Biệt của bốn Vùng Chiến-Thuật và Đô-Thành Sài-G̣n, đọc diễn-văn vào lễ bế-mạc dưới quyền chủ-tọa của Tổng-Giám-Đốc Chuẩn-Tướng Trần Văn Hai. Về mặt dụng-nhân, ông không phe-phái mà chỉ tận-dụng năng-lực của mọi thuộc-viên dù từ gốc-gác nào; đặc-biệt là “b́nh-dân”, tạo một không-khí thân-mật, cởi-mở, để anh+chị+em trong Ngành thoải-mái làm việc ‒ sợ là sợ nếu ḿnh làm ǵ sai-trái chứ không phải là sợ v́ quyền-lực của cấp chỉ-huy. Ông cũng đích-thân hành-động, chứ không phải chỉ ra lệnh cho cấp dưới thi-hành. Có một lần, sau buổi họp tại Trung-Ương, ông kéo các Trưởng Ngành Đặc-Biệt Thủ-Đô và bốn Vùng Chiến-Thuật, cùng vài viên-chức dưới quyền ông, ra phố, vào một nhà hàng ăn. Ở đây, có một nữ-kư-giả trẻ đẹp được Cán-Bộ Điều-Khiển bố-trí đến gặp ông và cùng dùng bữa với chúng tôi. Biết tôi cũng ở trong giới viết-lách, ông để cho nàng ngồi giữa ông và tôi. Cô-ta trổ tài, viết lên khăn giấy mấy câu thơ, đưa ông, ông chuyền qua phía bên kia để các anh+em cùng đọc, cuối-cùng là đến tay tôi. Tôi liền chữa ngay mấy chỗ lạc điệu, sai vần của cô-ta. Tôi thấy ông khoan-khoái gật-gù. “Đàn em” của ông là bậc thầy trong nghề cầm bút đấy, cô em! Trên đường về, tôi hỏi riêng Quận-Trưởng Trần Văn Bi, Chánh-Sở Công-Tác Đặc-Biệt: “Cô nào thế?” Anh đáp: “Một đầu-mối của bọn tôi đấy. Làm thơ, viết văn, đi điều-tra viết phóng-sự... nhưng nội-dung th́ phản-chiến, thiên-Cộng. Cũng giống như mấy tên du-ca, dùng âm-nhạc làm nhụt chí chiến-đấu của bên ḿnh, có lợi cho bên kia...” Tôi muốn hỏi xem v́ sao cô-ta được cho đến đó, song ngại nguyên-tắc bảo-mật và ngăn-cách nên thôi. Đoán được thắc-mắc của tôi, Bi nói tiếp: “Bọn chúng rơ-ràng làm lợi cho đối-phương, nhưng chúng ta chưa nắm được bằng-chứng hay nhân-chứng là bọn chúng nằm trong đường dây nào của Việt-Cộng, nên chưa bắt được. Mà để cho địa-phương theo-dơi th́ tốn nhiều nhân-viên, th́-giờ; vả lại bọn chúng thường hay ra khỏi địa-phương, lắm khi mất dấu; c̣n muốn móc-nối làm mật-báo-viên cho ta, th́ hoặc v́ chưa nắm được “tẩy” nên khó ḷng tiếp-cận, hoặc bọn chúng không những không nhận lời mà c̣n có thể trở lại cười ḿnh. Do đó, Huynh-Trưởng của chúng ta đă đi một nước cờ cao, là cho mời đến gặp ông; để ông vừa biểu-lộ thông-cảm với những suy-tư cảm-xúc ‘siêu-biên-giới’ của giới văn-nghệ-sĩ, vừa tâm-sự về vận nước và thế đứng của người công-dân, vừa chứng-tỏ là bọn chúng đă được (hay bị) cơ-quan an-ninh t́nh-báo chiếu-cố rồi. V́ thế, một mặt th́ bọn chúng phải chùng bước, một mặt th́ Việt-Cộng phải dè chừng. Tức là ông dùng bao tay bằng nhung vuốt vai bọn chúng, mở đường cho mọi Cán-Bộ Điều-Khiển bất-cứ ở đâu cũng dễ-dàng dùng bàn tay thịt hay bàn tay sắt, tùy theo trường-hợp nhẹ/nặng mà ‘làm việc’ với bọn chúng, v́ xem như đă được phép hoặc được lệnh của Cấp Trên rồi... Bọn tôi ở Trung-Ương bám theo bọn chúng khắp nước, có lợi-thế hơn các địa-phương...” Có một lần, Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu ra Vùng II. Khi đang ngồi giải-khát trên băi biển Nha-Trang, ông ngỏ ư muốn gặp... một viên Thượng-Sĩ-Nhất Mỹ mà ông đă quen đâu tận trong Miền Nam. Anh em nh́n nhau, lắc đầu. Ở thành-phố này, có biết bao nhiêu là sĩ-quan Hoa-Kỳ, huống ǵ là hạ-sĩ-quan, và ai mà để ư xem tên trên ngực áo của họ làm ǵ. Nhưng may là tôi cũng hay để ư đến các quân-nhân tuy cấp-bậc thấp mà công-việc quan-trọng và có tầm giao-dịch rộng hơn lệ thường, nên tôi nghi, và đă làm quen. Khi nghe ông tả sơ qua là tôi lái xe vào ngay trong cư-xá của Bộ Tư-Lệnh Mac-Cords Quân-Khu II, dù đang giờ trưa nghỉ việc, t́m dẫn anh ta ra gặp Huynh-Trưởng của Ngành ngay. Có một vụ, về tôi, đă làm Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu nhức đầu. Lúc đó có một bộ-phận mới được thành-lập, gọi là An-Ninh Nội-Bộ, cũng coi về hành-vi chính-trị của nhân-viên CSQG. Nha CSQG Cao-Nguyên Trung-Phần được BTL Khu 23 Chiến-Thuật gửi đến một tài-liệu bắt được của VC tại mặt trận, nói rằng chúng đă móc-nối được một nhân-viên của Nha, tên Trần Kim Tuyến. Cấp trên bút-phê cho tôi (Trưởng Ngành ĐB kiêm Trưởng Ban ANNB) điều-tra. Nghĩ t́nh đồng-nghiệp, thay v́ cho gửi y-viên vào Pḥng Tạm Giam của Ty CSQG Tỉnh Darlac như lệ thường, tôi chỉ cho cấm trại y-viên tại cơ-quan để chờ hỏi cung. Phái-viên của ANNB Tổng-Nha lên Ban Mê Thuột, gặp Tuyến, nghe y-viên than phiền là bị cầm chân tại sở không cho về với vợ+con, bèn báo-cáo, và tôi bị Tổng-Giám-Đốc kư Lệnh Phạt. Lệnh này có giá-trị hai năm (không thăng cấp, không tiến chức). Tôi khiếu-nại, Giám-Đốc Nha xác-nhận là chính ông kư “lệnh cấm trại” ấy, và Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu cũng can-thiệp; nhưng không có kết-quả. Pḥng ANNB tại Tổng-Nha thuộc quyền của một sĩ-quan quân-lực mới được biệt-phái qua, đang gây thanh-thế để tiến lên cao (thành Nha An-Ninh Cảnh-Lực sau này), không thể tự phủ-nhận giá-trị công-tác và đề-nghị đầu tiên của ḿnh. Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu đ̣i-hỏi quyền góp ư của Ngành Đặc-Biệt, nêu lên nhiều trường-hợp một số viên-chức Cảnh-Sát Đặc-Biệt khác, v́ công-vụ mà tiếp-xúc với VC, bị ANNB báo-cáo là có quan-hệ với đối-phương, oan cho họ và bất-công cho cơ-quan. Tổng-Giám-Đốc giao cho Phó Tổng-Giám-Đốc, Kiểm-Tra Thượng-Hạng (sau này là Chuẩn-Tướng) Bùi Văn Nhu giải-quyết. Ông Nhu bị kẹt, v́ ông là viên-chức nguyên ngành, mà Trưởng Pḥng ANNB là sĩ-quan mới được biệt-phái qua (tức là thân-tín của Tổng-Giám-Đốc). Ông Nhu mở một cuộc họp liên-Khối tại Tổng-Nha, có đông-đảo viên-chức Khối, Sở, Pḥng tham-gia. Viên Trưởng Pḥng ANNB thuyết-tŕnh, ví công-việc của ḿnh với An-Ninh Quân-Đội bên quân-ngũ, kết-luận văn-hoa là “chó sủa mặc chó, đoàn lữ-hành cứ đi!” Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu của Ngành Đặc-Biệt Trung-Ương trả lời, giải-thích rằng An-Ninh Quân-Đội, trong những trường-hợp tương-tự, vẫn có hội-ư với Pḥng Nh́, Đơn-Vị 101, Liên-Đoàn 77, Phủ Đặc-Ủy Trung-Ương T́nh-Báo, Tổng-Nha CSQG, v.v... và cũng kết-luận văn-hoa là không lẽ Đặc-Cảnh cũng đành như “Tráng-Sĩ Kinh Kha trên ḍng Dịch-Thủy, một lần qua sông, là...” Hội-Đường vỗ tay rầm rầm. Nhưng rốt cuộc th́ v́ tôi mà các Trưởng Ngành Đặc-Biệt khác trên toàn-quốc không c̣n được giao kiêm-nhiệm Trưởng Ban ANNB (hồi đó), và riêng tôi th́ chỉ được (cấp chỉ-huy sau đó của ANNB, và Tổng-Giám-Đốc kế-tiếp của Tổng-Nha) cho bạch-hóa hồ-sơ, sau khi Lệnh Phạt đă có hiệu-lực quá hai năm rồi. Dù sao, tôi tin là Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu cũng không khỏi buồn về vụ của tôi. Tuy nhiên, nỗi buồn lớn hơn của Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu là ông không được tiếp-tục phục-vụ trong Ngành Đặc-Biệt lâu hơn. Trở về quân-ngũ, dù ông có được thăng cấp-bậc cao, có được giữ chức-vụ lớn, ông vẫn c̣n nặng ḷng lưu-luyến với Ngành Đặc-Biệt xưa. Mọi dịp Tết sau đó, tôi (và các cựu cộng-sự-viên cũ) vẫn c̣n nhận được thư kèm thiệp của ông nồng-nàn Cung Chúc Tân Xuân. Sau này ra hải-ngoại, mỗi lần đến dự các sinh-hoạt của cựu CSQG ông vẫn mặc bộ đồng-phục Cảnh-Sát Dă-Chiến (danh-xưng dưới thời Đệ-Nhất Cộng-Ḥa là “Cảnh-Sát Chiến-Đấu”), vừa tỏ t́nh đồng-nghiệp cũ, vừa khẳng-định nhiệm-vụ “chiến-đấu” chống-Cộng vẫn c̣n trên thân-xác cũng như trong tâm-hồn ông. Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu đă cho ra đời hai cuốn sách “tường tŕnh nghiệp vụ” nhan đề “N.Đ.B.” (en-đi-bi: Ngành Đặc-Biệt), mà mới đọc qua cuốn đầu (do ông đề tặng “Lê Xuân Nhuận, một sĩ-quan t́nh-báo có tầm-vóc thuộc NĐB đă từng là trụ-cột an-ninh chính-trị tại Vùng II Chiến-Thuật”), tôi đă choáng ngợp trước một số thành-quả công-tác rực-rỡ của chính ông cống-hiến cho Đất Nước, mà chính đa-số anh+chị-em trong Ngành trước kia cũng chưa được biết rơ-ràng: ‒ Phá vỡ Cụm T́nh Báo Chiến Lược A-22, tóm cổ điệp-viên Huỳnh Văn Trọng (y được địch gài vào Phủ Tổng-Thống, giữ chức-vụ Cố-Vấn Chính-Trị cho Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu); Vũ Ngọc Nhạ, thiếu tướng t́nh báo Việt Cộng (y được địch gài vào Bộ Tham-Mưu của Phủ Tổng-Thống); cùng với một số phái khiển t́nh báo chiến lược cao-cấp khác; ‒ Đập tan tổ-chức xâm-nhập của phái khiển Đoàn Ngọc Bửu, nhắm vào Dinh Độc Lập (chúng có hầm bí-mật đào từ ngách dưới giếng nước để đặt điện-đài, trong nhà ở B́nh Dương của một bác-sĩ sui-gia với phu-nhân tổng-thống, và con trai của bác-sĩ ấy cũng là anh em cột chèo với Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu); ‒ Triệt-hạ Cụm T́nh Báo Chiến Lược A-26 của phái khiển t́nh báo chiến lược Trần Ngọc Hiền, anh ruột của Đại-Tá Trần Ngọc Châu, Tỉnh Trưởng Tỉnh Kiến Ḥa (mạng lưới này nhắm vào Quốc-Hội Việt-Nam Cộng-Ḥa và Giáo-Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhất); ‒ Loại trừ Cụm T́nh-Báo Chiến-Lược A-54 của phái khiển Sáu Già tức Bùi Văn Sắc (y sử-dụng mỹ-nhân-kế, cùng với người đẹp do y giới-thiệu dọn vào ở chung với Trung-Tướng Nguyễn Chánh Thi, khi th́ tại tư-dinh của Tư-Lệnh Vùng I, khi th́ tại tư-dinh của Tướng Thi ở đường Gia-Long Saigon, thu-thập tin-tức về quân-sự và cả chính-trị, tôn-giáo, tại Vùng I và Miền Nam); ‒ Kết liễu Cụm T́nh-Báo Kỹ-Thuật của phái khiển Phạm Đức (chúng dùng một chiếc tàu t́nh-báo vô-tuyến viễn-thông điện-tử, cùng các cán-bộ mang căn-cước giả là sinh và chánh-quán tại Ninh Thuận là quê quán của Tổng-Thống Thiệu, xâm-nhập vùng biển Miền Nam, từ biển Quảng Ngăi đến bến Cầu-Đá Nhatrang, nhắm vào Bộ Tư-Lệnh Dă-Chiến II Hoa-Kỳ đóng ở bờ biển Nha-Trang) (Trong vụ này Lê Xuân Nhuận của Vùng II đă có tham-gia); ‒ Bóp chết Cụm Đặc Công, gồm có Mũi của Nguyễn Văn Hùng (y được gài vào làm tài-xế nằm vùng tại văn-pḥng Bộ Tư-Lệnh MAC-V của Đại-Tướng Creighton Williams Abrams Jr. Mũi này có 8 sĩ-quan đặc-công cùng 13 cơ-sở, được trang-bị chất nổ do Nga chế-tạo và nhiều loại vũ-khí tấn-công); Mũi của 2 chị em nữ-sinh Thiều Thị Tạo và Thiều Thị Tân (cài cấy nội-tuyến bên trong Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Sát Quốc-Gia, chuẩn-bị đánh sập văn-pḥng của Chuẩn-Tướng Trần Văn Hai); Mũi của Nguyễn Văn Ty (chúng sử-dụng chất nổ C4 và ḿn chống chiến-xa, phục-kích đoàn xe của Thủ-Tướng Trần Văn Hương trên đường Cường-Để - Bạch-Đằng. Khi đoàn xe vừa qua khỏi tháp canh cuối trong khuôn-viên Phủ Thủ-Tướng th́ chúng nổ súng khởi-sự, định cho nổ ḿn claymore, nhưng Ngành Đặc-Biệt đă lập-tức phản-công, tóm bắt trọn ổ, có 7 đồng bọn); ‒ Vân vân... Huynh-Trưởng Nguyễn Mâu quả đă không hổ danh là một cấp lănh-đạo và chỉ-huy Điệp-Báo & Phản-Gián cao-cấp ưu-tú của cả nước Việt-Nam Cộng-Ḥa. LÊ XUÂN NHUẬN Nguồn: Huynh Trưởng Nguyễn Mâu Tôi xin được mở dấu ngoặc ở đây để nói tóm tắt về lư do Tổng Thống Diệm quyết định giải tán bộ phận văn pḥng của ông Cẩn do tôi phụ trách, mà tôi chỉ mới được biết cách đây ít năm. Năm 1996 hay 1997 ǵ đó, tôi không nhớ chính xác cựu Đại Tá Nguyễn Mâu đă viết một bài đăng trên một nhật báo tại San Jose, nơi ông định cư. Qua bài báo này ông Mâu xin lỗi tôi v́ ông đă nhận xét và báo cáo sai lầm về tôi với Tổng Thống Diệm. Số là, trước khi xảy ra cuộc đảo chánh 1.11.1963 chừng ba bốn tháng, Thiếu Tá Mâu từ Sài G̣n được đưa ra giữ chức Tỉnh Trưởng Thừa Thiên, Thị Trưởng Huế. Thời gian ngắn sau, ông thấy tại văn pḥng ông Cẩn có hai người là ông Hồ Đắc Trọng và tôi, nhưng chỉ có tôi hay giao thiệp với người Mỹ. Dựa vào lư lịch của tôi, ông Mâu nghi ngờ tôi đă bị người Mỹ mua chuộc. Việc tôi hay liên lạc với người Mỹ trong t́nh h́nh lúc ấy là điều đáng nghi ngờ có hại cho chế độ. Ông đă tŕnh Tổng Thống Diệm nhận xét của ông và đề nghị đưa tôi đi khỏi Huế. Nghe lời ông Mâu báo cáo, Tổng Thống Diệm gọi tôi vào tŕnh diện và tỏ rơ thái độ nghi ngờ ḷng trung thành của tôi đối với ông qua việc trả tôi về lại Quân Đội. Chắc hẳn có không ít anh em bị rơi vào t́nh trạng như tôi, nhưng những người báo cáo sai lầm lại không có được sự can đảm và ngay thẳng nói ra sự thật như cựu Đại Tá Nguyễn Mâu. Tôi xin thành thật cám ơn cựu Đại Tá Nguyễn Mâu đă giải tỏa cho tôi điều thắc mắc luôn vấn vương trong tôi từ mấy chục năm qua. Nguyễn Văn Minh Nguồn: donghongodinhuocmochuadat
|