Đại Tá Lê Văn Thịnh

Tôi đành phải đi về phía ranh giới giáp với Quân Nhu, định nhảy hàng rào để ra ngoài. Vừa lúc ấy gặp Đại Tá Lê Văn Thịnh, Trưởng Khối Huấn Luyện/TTHLKQ đang lái xe tới. Tôi hết sức mừng rở v́ Đại Tá Thịnh là cấp chỉ huy cao cấp có thể cho tôi biết rơ ràng các sự việc xăy ra tại đây trong thời gian tôi công tác vắng mặt. Và biết đâu tôi cũng ḍ la được tin tức của gia đ́nh tôi. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập tôi đặt ra và được Đại Tá Thịnh trả lời như sau:

- Sáng nay được lệnh di tản, Sư Đoàn 2 Không Quân và Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân đă đưa các phi cơ khả dụng của đơn vị rời khỏi Nha Trang ngay.

- Một số quân nhân cơ hữu và những quân dụng và máy móc thiết yếu được phi cơ vận tải chở về Saigon.

- Số quân nhân và gia đ́nh binh sĩ c̣n lại đang tụ tập ở Trạm Hàng Không Quân Sự/Sư Đoàn 2 Không Quân để được vận chuyển nốt.

- Chuẩn Tướng Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân đang cùng với Chuẩn Tướng Tư Lệnh Sư Đoàn 2 Không Quân điều khiển cuộc di tản, hiện hai vị này ở tại Pḥng Hành Quân của Sư Đoàn 2 Không Quân.

- Chính Đại Tá Thịnh đă đưa nhà tôi lên phi cơ và có nh́n thấy các con cái chúng tôi quanh quẩn trong Căn Cứ Không Quân Nha Trang này.

Hay tin này tôi vui mừng vô cùng và cám ơn Đại Tá Thịnh không hết lời v́ nhà tôi đă thoát được, nhưng ḷng vẫn chưa yên v́ không biết hoàn cảnh của các con chúng tôi ra sao, đă rời Nha Trang chưa. Tôi nhờ Đại Tá Thịnh chở tôi trên xe đi t́m chúng nó tại Trạm Hàng Không Quân Sự/Sư Đoàn 2 Không Quân và tại Trạm Hàng Không Dân Sự vừa mới thiết lập cấp thời, dành cho phi cơ các hảng hàng không được sung công để trợ giúp di tản Nha Trang, trạm hàng không dân sự này nằm ở phía Tây Bắc phi đạo. T́m hai nơi này không thấy, tôi yêu cầu Đại Tá Thịnh cho tôi xuống xe, để tự đi bộ kiếm lấy trong đám dân chúng đang tụ tập khắp nơi trong căn cứ.

Trước khi chia tay, Đại Tá Thịnh xin lỗi v́ gấp gáp đă quên trao cho tôi gói đồ ăn, gồm một chục xoài cát và mấy chục lọn nem, bảo đây là quà của Thiếu Tá Nguyễn Văn Tấn nhờ trao lại. Thật hết sức bất ngờ, trong giờ phút ly loạn này mà c̣n có người tưởng nhớ tới tôi.

(...)

Trường hợp nhà tôi. Sau khi tôi rời khỏi Bệnh Xá/ Căn Cứ Không Quân Nha Trang, nơi nhà tôi đang nằm điều trị, nhà tôi thiếp đi v́ mệt. Khi tĩnh dậy, nghe tiếng phi cơ bay luợn ồn ào xen lẩn với tiếng súng bắn dữ dội, nhà tôi liền hỏi y tá và bác sĩ Nguyễn Ngọc An về sự náo nhiệt đang xăy ra. Được trả lời rằng, chính họ cũng không biết. Nói xong, họ biến mất dạng luôn, không c̣n trở lại nữa. Nằm một ḿnh trên lầu hai của Bệnh Xá, nghe tiếng chân người chạy rần rần và tiếng la hét dội lại, nhà tôi rất hoăng sợ, lo âu v́ bản thân đau nặng không ngồi dậy được, trong lúc chồng đi vắng, các con cái đang ở nhà ngoài căn cứ không quân. Nếu có chuyện bất trắc th́ tính liệu làm sao. Giờ đây chỉ mong ước có người bên cạnh để được an tâm, nhưng gọi măi và dỏi mắt t́m kiếm chẳng thấy một ai. Bệnh Xá lúc này hoang vắng khác thường, nếu không có tiếng động bên ngoài, th́ đây là Nhà Xác.

Vào khoảng xế trưa, Đại Tá Thịnh cùng tài xế xuất hiện tại Bệnh Xá. Vừa mừng, nhưng cũng rất đổi ngạc nhiên, nhà tôi liền hỏi sao không thấy y tá và bác sĩ. Được trầ lời rằng, họ đă bỏ đi từ lâu rồi. Đại Tá Thịnh cùng với tài xế, thay y tá, gở kim nơi tay đang chuyền *sérum*, rồi xin phép bế nhà tôi xuống lầu, bỏ lên xe Jeep chở ra phi đạo. Cho tới giờ phút đó, nhà tôi chỉ biết mập mờ rằng có sự lọạn xộn, nhưng không biết họ sẽ đưa ḿnh đi đâu.

Lúc đó hỗn loạn, phi cơ bay trên trời th́ nhiều, nhưng không mấy hoa tiêu dám đáp xuống, sợ dân chúng tràn lên quá đông, phi cơ không cất cánh lên được. Bởi vậy khi phi cơ đáp xuống, hoa tiêu vẫn để máy quay đều, nhắm chừng vài phút sau, số người vào bên trong phi cơ vừa đủ trọng lượng là di chuyển ngay, mặc dầu lúc đó c̣n biết bao nhiêu người khác đang xô đẩy, chen lấn, tranh nhau bước lên phi cơ. Trường hợp đưa nhà tôi lên phi cơ bằng cách: Đại Tá Thịnh đă nhờ Đài Kiểm Soát Không Lưu Nha Trang liên lạc với phi hành đoàn trước, khi phi cơ đáp xuống đang đi chậm trên đường di chuyển, Đại Tá Thịnh lái xe Jeep chạy theo ra dấu hiệu, phi cơ dừng lại trong tích tắc, mở cửa rồi đưa nhà tôi lên phi cơ. Sau giây phút đó, nhà tôi mệt lă, thiếp đi cho tới khi bay về tới Saigon. Có kẽ hỏi nhà tôi muốn về đâu, nhà tôi chưa định thần được, nên không biết trả lời ra sao. May thay gặp người quen biết sẳn ḷng chở bằng xe Vespa, nhưng nhà tôi ngồi không vửng, nên vị này đă nhờ xe GMC 10 bánh vừa đi ngang qua, nhờ chở nhà tôi về nhà chú em. ( Rất tiếc, nhà tôi không nhớ tên ân nhân này. Nay xin những nơi đây lời chân thành cám ơn của chúng tôi ).

Mệ

Nguồn hoainiemmotthoi