SÁNG sau, ngày 01-4-1975, tôi đến gặp đại-tá Lê Trọng Đàm, Tư-Lệnh Cảnh-Lực Vùng II. Đàm trao “Công-Vụ-Lệnh”, “Lộ-Tŕnh-Thư”, và “Phiếu Trưng-Vận” cho tôi; rồi gọi điện-thoại cho trung-tá Trần Văn Phương, Chỉ-Huy Cảnh-Lực Tỉnh Khánh-Ḥa, bảo hăy đặc-biệt giữ chỗ phi-cơ “Air Vietnam” cho tôi vào Sài-G̣n ngay nội sáng nay; xong dặn tôi qua gặp Phương, bắt tay chúc tôi lên đường b́nh-an, và tiễn tôi ra khỏi cửa văn-pḥng. Cũng vào lúc ấy, tôi thấy trung-tá Hồ Đức Nhị4 và thiếu-tá Phan Quang Nghiệp5, là Chỉ-Huy Cảnh-Lực và Chánh Sở Đặc-Cảnh của Tỉnh B́nh-Định, trong chiến-phục màu đen “Xây-Dựng Nông-Thôn”, đang đưa tay chào và tiến đến phía Đàm. Tôi nghe tiếng Đàm ra lệnh cho Nhị và Nghiệp trở lại B́nh-Định, để tiếp-tục chiến-đấu tại nhiệm-sở của ḿnh. TRUNG-TÁ Trần Văn Phương ngồi sẵn trước cửa văn-pḥng, chờ tôi. Anh viết mấy chữ để tôi cầm đến trao cho trung-úy Bồi phụ-trách an-ninh bàn-giấy bán vé “Air Vietnam”. Bàn-giấy bán vé phi-cơ trong mấy ngày ấy được đặt tại pḥng-khách tư-dinh của đại-tá Lư Bá Phẩm, Tỉnh-Trưởng Tỉnh Khánh-Ḥa. Tôi vừa dợm đi th́ Phương đă giữ lại, hỏi: - Trước t́nh-thế này, ông bảo tôi phải làm ǵ? - Anh là Trưởng một cơ-quan cấp Tỉnh, anh cứ đeo theo Tỉnh-Trưởng của anh. Phương “À!” một tiếng rồi liền theo tôi xuống lầu. Phương đi riêng; c̣n tôi th́ đi với phụ-tá của tôi, là thiếu-tá Nguyễn Lộc, người không được Đàm cấp “Phiếu Trưng-Vận”, viện lẽ Trung-Ương chỉ ra lệnh giúp phương-tiện cho “trung-tá Lê Xuân Nhuận” mà thôi. Lê Xuân Nhuận Nguồn: lexuannhuan Khi chợt nhận thấy sự hiện diện bất thường của Đại Tá Đàm trên chuyến bay trực thăng di tản của Tướng Toàn ngày 29/4/1975 - trong khi ai nấy đều thuộc Quân Đoàn III, chỉ duy ḿnh ông thuộc Quân Đoàn II – tôi bèn t́m cách liên lạc với ông để thử xem ông nói sao về cái chết của Tướng Hiếu. Ông nói sáng ngày Tướng Hiếu chết ông có mặt tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn III và trở lên Sài G̣n sáng hôm đó. Đến chiều th́ Y Sĩ Trung Tá Dưỡng điện thoại báo tin Tướng Hiếu chết. Khi tôi nói là Đại Tá Khuyến xác nhận là Tướng Hiếu chết vào buổi trưa th́ Đại Tá Đàm quả quyết ngay là Đại Tá Khuyến nói sai v́ 2 giờ trưa ông c̣n có mặt tại Quân Đoàn III. Cuộc điện đàm kéo dài khá lâu, khoảng 45 phút, tuy nhiên ông chỉ đề cập vỏn vẹn như trên về cái chết của Tướng Hiếu. Ông cho biết là ông quen biết Tướng Hiếu từ khi Tướng Hiếu c̣n là cấp úy làm việc dưới quyền của Tướng Nguyễn Văn Mạnh khi Tướng Mạnh c̣n là Thiếu Tá trong chức vụ Trưởng Pḥng 3 tại Bộ Tổng Tham Mưu ở Chợ Quán, mà ông lại là em rể Tướng Mạnh. Ông nói là khi ông mới chạy thoát khỏi Nha Trang, ông tới thăm Tướng Toàn ở Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn III. Tướng Hiếu chạy lại ôm trầm lấy ông và reo lên: "Mừng anh đă thoát nạn." Tiếp sau đó, ông dành th́ giờ c̣n lại kể chuyện về những ǵ ông biết về Tướng Toàn và mối giây liên hệ thân mật giữa Tướng Toàn và ông từ thủa thiếu thời. Với mục đích trắc nghiệm ḷng trung thực của ông, tôi hỏi ông di tản bằng cách nào. Lần thứ nhất ông nói là đi từ Hà Tiên; khi tôi tỏ vẻ thắc mắc hỏi gạn lại th́ ông vội đính chính là gia đ́nh ông đi từ Hà Tiên chứ không phải là ông. Lần thứ nh́, tôi kể là tôi di tản bằng cách đi vào phi trường Tân Sơn Nhất và được trực thăng Thủy Quân Lục Chiến Mỹ bốc ra hạm đội Mỹ và hỏi ông có đi giống như tôi không th́ ông ỡm ờ trả lời là "cũng vậy". Lần thứ ba, khi tôi nói là h́nh như Tướng Toàn bỏ chạy bằng trực thăng bay ra hạm đội Mỹ th́ ông nói là có đọc bài viết của Tướng Khôi nói sai Tướng Toàn cho phi công đưa trực thăng trở lại đất liền và làm ngơ không nói là ông cùng đi trong chuyến đó. Nguyễn Văn Tín
|