Đại Tá Lê Ngọc Duệ

- Sinh tháng 1 năm 1934 tại Mỹ Tho

- Nhập ngũ ngày 15-6-1954

- Xuất thân Phi công Pháp

- Tư Lệnh Không Đoàn 23 Chiến Thuật


Khi ngang qua cổng tôi giơ tay vẩy chào anh Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đang đứng gác nơi ụ chiến đấu, cốt để cho anh ta nh́n thấy tôi và đừng nổ súng. Tôi ra cổng an toàn, tức tốc lái xe về nơi gia đ́nh chị tôi đang trú ẩn. Nửa đường gặp chú em tôi đang đi t́m tôi. Câu đầu tiên chú hỏi là làm sao bây giờ? Tôi trả lời, hăy chở gia đ́nh ra bải đậu phi cơ của Sư Đoàn 5 Không Quân, thấy người ta đi, ḿnh đi theo. Trước khi ra đi chú em tôi đă điện thoại cho Đại Tá Lê Ngọc Duệ, bạn cùng đang học khóa Cao Đẳng Quốc Pḥng, biết ư định của chúng tôi. Nếu muốn đi th́ hẹn gặp nhau trên đường ra bải đậu phi cơ. Lúc đó vào khoảng 10 giờ rưởi sáng ngày 29 tháng 4 năm 1975.

Lần này cũng một Jeep và một La Dalat chở đầy người chạy loạn. Tuy nhà ở sát đường chính, nhưng không biết Trời xui Đất khiến như thế nào mà chúng tôi lái xe ṿng chữ U ra phía sau, rồi đi dọc theo sân tennis của Bộ Tư Lệnh Không Quân để ra đường chính. Khi xe tôi vừa đến cổng Bộ Tư Lệnh Không Quân bị Quân Cảnh thổi c̣i chận lại, để cho đoàn xe từ bên trong chạy ra. Nhờ thế tôi mới thấy xe đầu chở Chuẩn Tướng Vỏ Dinh, Tham Mưu Trưởng, xe kế tiếp Chuẩn Tướng Nguyễn Ngọc Oánh, chỉ huy trưởng trực tiếp của tôi, rồi đến xe Đại Tá Lê Văn Thịnh, xe Đại Tá Hà Dương Hoán và nhiều xe khác chở các sỉ quan cao cấp tham mưu. Khi xe cuối cùng vừa ra khỏi cổng, chúng tôi tháp tùng theo sau. Tôi nghỉ rằng, hể bám sát hai ông Tướng này th́ thế nào cũng có cơ hôi đưa gia đ́nh bà chị tôi đi được. Riêng tôi tự cảm thấy rất yên tâm, không c̣n mặc cảm bỏ trốn chùng lén. Khi gần ra tới bải đậu phi cơ, chú em tôi ghé lại nhà Đại Tá Duệ để giục đi, tôi bắt buộc phải dừng xe chờ. Bởi vậy khi tiếp tục đi ra bải đậu phi cơ, chúng tôi không c̣n thấy đoàn xe của Bộ Tư Lệnh Không Quân nữa.

Tiến thối lưởng nan, ba xe chúng tôi đậu lại giữa bải trống khoảng mươi phút, nhưng tưởng chừng như lâu hằng giờ, trong lúc trọng pháo địch vẫn bắn vào không ngớt, nguy hiểm vô cùng, nhưn không biết tính sao. Chỉ đành phó thác cho số mệnh. May mắn thay, không ai hề hấn ǵ. Trong lúc chúng tôi nh́n tứ phía một cách tuyệt vọng, bổng nghe tiếng quay máy của trực thăng, mọi người cùng hướng về Đài Kiểm Soát Không Lưu, thấy cánh quạt của một trực thăng khổng lồ đang nặng nề quay. Chúng tôi vội vă lái xe tới. Đến nơi nhằm lúc trực thăng đang thử sức mạnh, nâng lên để xuống, trong lúc dân chúng chen chúc nhau vào bên trong phi cơ. Trong quảng thời gian ngắn ngủi sống chết này, không những tôi đă may mắn đưa được gia đ́nh bà chị lên trực thăng mà c̣n kéo thêm hai sỉ quan học viên của Trường Chỉ Huy Tham Mưu Trung Cấp Không Quân cùng lên nữa. Bổng thấy Trung Tá Hoàng Song Liêm,thuộc Khối Chiến Tranh Chính Trị/Bộ Tư Lệnh Không Quân chạy lại, tôi đưa tay ra, cố gắng hết ḿnh đến hai ba lần, nhưng không thể kéo Trung Tá Liêm lên phi cơ được, một là v́ tôi đă yếu sức, lại thêm trực thăng ở lưng chừng cách mặt đất hơi cao. Thử máy lần cuối trước khi cất cánh, hai dàn cánh quạt Chinook quay rất nhanh, tạo nên trận cuồng phong đẩy giạt Trung Tá Liêm và mấy người ra xa, trong đó có một đứa bé. Nhưng can đảm thay đứa bé lấy hết sức b́nh sinh chạy trở ngược lại vừa lúc trực thăng hơi hạ thấp xuống để lấy đà trước khi nhấc bổng lên. Nhờ vậy, tôi đưa tay kéo đứa bé kia lên phi cơ một cách nhẹ nhàng. Giờ đây tôi mới định tỉnh nh́n trong phi cơ, hành khách đầy ắp, chen chân không lọt, tất cả cùng đứng, trong khi trực thăng vừa bay vừa lắc làm mọi người cḥng chành, nên phải ôm tựa vào nhau mới khỏi ngă. Trên mặt ai cũng lộ vẻ ngơ ngác hoặc kinh hoàng, nhưng những kẻ sợ hăi hơn cả có lẻ là hoa tiêu và các nhân viên phi hành, sợ trực thăng rơi v́ chở quá nặng. Có nhiều đứa trẻ khóc ré v́ bị chen lấn; cũng có những người lớn khóc ấm ức v́ thân nhân chậm chân không lên được phi cơ, trong số đó có bà Đoá đang khóc sướt mướt và gọi tên đứa con mà theo bà nghỉ nó đă bị kẹt lại. Thấy vậy tôi liền bảo, nó đây này, tức là đứa bé tôi vừa kéo lên khi trực thăng cất cánh. Nghe vậy bà liền hỏi, nó đâu, nó đâu. Tôi phải vất vă lắm mới đưa được đứa nhỏ ra trước mặt mẹ nó v́ nó nhỏ con, đứng lẩn khuất trong đám đông. Trực thăng cất cánh nhắm hướng Chợ Lớn, rồi quay mấy ṿng trên trường đua Phú Thọ, bay thêm mươi phút nữa rồi đáp ở Cát Lái. V́ hồi đêm sau khi Căn Cứ Không Quân Tân Sơn Nhứt bị pháo kích, Bộ Tư Lệnh Không Quân đă ra lệnh cho các trực thăng di tản ra Cát Lái và Nhà Bè. Bởi vậy từ đằng xa đă nh́n thấy trực thăng đậu nhan nhản. Khi Chinook vừa đáp và nghe nói hệ thống thủy điều bị hư, mọi người cùng ùa ra như ong vở tỗ, chạy ngay đến các trực thăng nhỏ để xin đi. Nhưng lạ lùng thay trong số hành khách này lại có Chuẩn Tướng Dinh và Chuẩn Tướng Oánh và một số sỉ quan cao cấp của Bộ Tư Lệnh Không Quân. Tưởng rằng lạc nhau không bao giờ gặp lại, không ngờ cùng chung di tản trong chuyến trực thăng định mệnh này. Những gia đ́nh của các vị này đều đă đi trước, giờ đây họ chỉ đi một ḿnh, rảnh tay, nên đă t́m cách xin quá giang các trực thăng nhỏ UH-1 bay rời khỏi Saigon. Số phận rủi may tùy từng trường hợp của mỗi người, có người bay về Vùng 4, có người ra thẳng Hạm Đội 7 Hoa Kỳ hay sang Thái Lan.

Riêng tôi và một số quân nhân khác có gia đ́nh cùng đi theo, đành chịu chết ở lại tại chỗ. Lạ thay Đại Tá Hà Dương Hoán đi một ḿnh, không biết v́ lư do ǵ, sau khi trực thăng đáp đă lâu, mọi người đều xuống hết, anh vẫn c̣n ngồi trong ḷng trực thăng, ngơ ngác hỏi tôi, mấy ông Tướng đi đâu rồi. Tôi đáp, họ đă sang trực thăng nhỏ đi rồi. Nghe vậy, anh Hoán hoảng hốt phóng ra khỏi ḷng trực thăng đi mất. (Sau này khi ở trên đất Mỷ chúng tôi có liên lạc với nhau và nhắc lại chuyện củ).

Nay c̣n lại, tôi với gia đ́nh bà chị, Đaị Tá Trần Ngọc Đóa và gia đ́nh, phu nhân của Đại Tá Lê Ngọc Duệ và hai người con, phần Đại Tá Duệ v́ chậm chân nên không lên trực thăng được. C̣n hai sỉ quan cao cấp nữa là Y Sỉ Đại Tá Nghiêm Xuân Húc hồi đó c̣n độc thân và Đại Tá Phạm Hữu Phương đi một ḿnh. May thay c̣n có các sỉ quan hoa tiêu và thợ máy trực thăng cùng ở lại với chúng tôi, nên mới có thể sửa chửa hệ thống thủy điều hư hỏng. Điều may mắn thứ hai là số hành khách c̣n lại rất ít, nên trực thăng mới có thể cất cánh an toàn. V́ Chinook này vừa kiểm kỳ xong, chưa bay thử, nên số lượng xăng c̣n trong máy rất ít. Bay chỉ vài phút, Chinook bắt buộc phải đáp ở Nhà Bè để xin tiếp tế xăng.

Nguồn tarin65