Đại Tá Hà Xuân Vịnh

- Tư lệnh đầu tiên của Không Đoàn 33 Chiến Thuật

- Phụ Tá Tổng Giám Đốc CSQG (1968)

- Trong QL/VNCH trước 1975, chỉ có 4 Sĩ Quan được phép bộ TTM cho để "ria": Tướng Nguyễn Cao Kỳ, Đại Tá Hà Xuân Vịnh (Không Quân), Đại Tá Nguyễn Văn Bạch (Công Binh) và Tôn Thất Hùng.


Tôi, Ước và Linh lên trực thăng qua đáp tại sân cờ trước tiền đ́nh Bộ TTM. Linh, Ước chạy lên văn pḥng TTMT. Tôi không theo, bước xuống trực thăng ngó quanh quan sát một ṿng, thấy Công binh chiến đấu đang đặt bộc phá, giây nhợ tùm lum tại Trung Tâm Hành Quân Bộ TTM. Đảo mắt chỗ khác thấy trực thăng Tướng Kỳ. Đàn em trước kia của tôi hiện là cận vệ ông Kỳ vội từ trực thăng nhảy xuống chạy đến tôi nói nhỏ:

- Trong giây lát trực thăng sẽ bay ra Blue Ridge (Soái hạm Đệ thất hạm đội Thái b́nh Dương của Hoa Kỳ), ông hăy lên cùng đi.
- Tôi hỏi Tướng đâu ?
- Họp trên Văn Pḥng TTMT.
Tôi lững thững bước lại trực thăng nh́n vào đă thấy Hà Xuân Vịnh ngồi trên đó từ hồi nào. Tôi buột miệng:
-Lẹ vậy!

Vịnh nhún vai cười toét, không trả lời. Vịnh là văn nhân phải hơn, lúc nào cũng nhởn nhơ chẳng coi việc ǵ là quan trọng, chẳng thích hơn thua, kèn cựa thế mà lại là Hoa tiêu phóng pháo đă có Chiến thương bội tinh.
Tôi leo lên ngồi cạnh, suy nghĩ lung đến những lời tâm sự của ông Kỳ với các Tướng lănh KQ anh em mấy ngày trước đó: “Tôi (ông Kỳ) đă t́m gặp và hội kiến với cụ Hương (đang hành sử chức vụ Tổng Thống VNCH thay thế vị tiền nhiệm vừa từ nhiệm trong hằn học) thỉnh cầu cụ chính thức chỉ định tôi giữ chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng Liên Quân cho tôi có đủ thẩm quyền chỉnh đốn hàng ngũ quân đội, lập thế ngăn địch, lấy QK 4 trường kỳ chiến đấu. Cụ Hương đă từ chối khéo, viện dẫn tôi đă từng là Thủ Tướng Chính Phủ và Phó Tổng Thống nên chức vụ TTMT Liên quân không hợp thể thống lễ nghi cho tôi. Cụ ấy yêu cầu cho Cụ ít ngày sẽ bổ nhiệm tôi làm phụ tá Quân sự đặc biệt giúp Cụ. Tôi giải thích, nhấn mạnh, tôi không quan tâm đến nghi lễ, tôi chỉ mong có cơ hội chỉ huy quân lực ngay giờ phút thậm chí “nguy ngập” này. Cụ Hương đă lắc đầu nhất định không trao quyền chỉ huy cho tôi”.

Phải, cụ Hương đă sợ, cả “Đồng minh chạy làng” cũng sợ ông có binh lực trong tay. Họ sợ sẽ không khống chế nổi ông, làm sách lược của họ hư cả !!!

- Khốn nạn thay cho một nước nhược tiểu lại có một vị trí chiến lược trong vùng tranh chấp!
- Cũng khốn nạn thay cho Quân Dân miền Nam vô phước, gặp cảnh Quân cướp đă tới ngoài ngơ, lửa phừng phừng khắp nơi, trong nhà c̣n nghi kỵ lẫn nhau, phân tranh ngôi thứ!

Đang miên man nghĩ cho mạt vận của nước, mạt kiếp của ḿnh th́ ông Linh từ Tư lệnh Bộ/TTM chạy ra một ḿnh đến bên trực thăng có tôi và Hà Xuân Vịnh đang ngồi đăm chiêu mỗi người một ư nghĩ, Linh cứ loanh quanh ở dưới chẳng chịu bước lên cùng chúng tôi. Tôi vội leo xuống lại gần Linh nhỏ to:

- Linh ! Kỳ sẽ rút ra Đệ thất hạm đội, hăy lên cùng đi. Hết cách thôi!

Linh dường như có điều ǵ bất ưng nên nhứt định không lên tàu. Tôi hỏi:

- Sao?

Linh nói:

- Thiếu ǵ máy bay.

Tôi vội báo động:

- Máy bay nào nữa, c̣n chiếc duy nhứt này thôi.
- Chiếc nữa kia ḱa. Linh vừa nói vừa chỉ tay về chiếc trực thăng mà Tôi, Ước và Linh vừa đáp hồi năy.
- Tàu c̣n đó, Hoa tiêu đă vội bỏ đi rồi (có lẽ họ đă hiểu đây là phút ly tan nên vội về lo cho vợ con).

Đại Tá Đào Huy Ngoc