- Tốt nghiệp khóa 5 Võ Bị Đà Lạt
Khi tới gần cổng DAO, tôi thấy một số sỉ quan đang đứng luẩn quẩn bên ngoài, cạnh đống xe dân sự đắt tiền như Mercedes hay Peugeot không người lái, đậu ngổn ngang. Tôi hơi ngạc nhiên hỏi tại sao họ không vào bên trong, họ trả lời rằng không thể vào được v́ sự ngăn cấm của người lính gác Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ. Hể ai đến gần, anh ta sẻ nổ súng. Có một vài người liều mạng leo lên hàng rào mắt cáo chống B-40 để vào bên trong. Tuy tôi nóng ruột nhưng không dám mạo hiểm bằng cách đó, nhở anh lính gác Hoa Kỳ bắt gặp sẻ nguy hiểm tới tính mạng. Tôi đang hoang mang, tiến thối lưởng nan, liền gặp Trung Tá Đoàn Viết Liêu, sỉ quan huấn luyện viên của Trường Đại Học Dalat trước kia cùng thời với tôi biệt phái ở đây, nay trường đă dời về Long B́nh và đổi tên thành Trường Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp. Trung Tá Liêu cho biết gia đ́nh đă vào trong DAO, chưa rỏ có đi được hay không, đang nóng ḷng nhưng cũng không thể vào được bên trong. Hai chúng tôi đang nói chuyện với nhau bổng thấy một chiếc xe bus đang chạy vào DAO. Khi ngang qua chúng tôi, xe chạy chậm lại v́ gần tới cổng. Chúng tôi réo gọi và ra dấu yêu cầu xe dừng lại, nhưng người tài xế dân sự lắc đầu, xe tiếp tục chạy. Hai chúng tôi không ai rủ ai, cùng chạy theo sau đít xe. Đến trước cổng, người tài xế dừng xe, bước xuống tự ḿnh mở cổng để cho xe vàọ. Lợi dụng khoảnh khắc này, tài xế đang bận rộn, chúng tôi lọt vào bên trong xe. Khi tài xế bước lên xe thấy hai chúng tôi, chào hỏi vui vẻ ra điều thông cảm và chúng tôi nghỉ, ngay cả anh Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ cũng vậy, nên đă không ngăn cấm chúng tôi tháp tùng xe bus vào bên trong. Thoạt nh́n, quang cảnh nơi đây có vẻ yên lặng, không thấy ai ở bên ngoài v́ sợ pháo kích. Nhưng khi bước vào bên trong pḥng đợi, hành khách chật ních. Trung Tá Liêu phải vất vă lắm mới t́m gặp được gia đ́nh.
|