- Sinh tháng 12 năm 1933 tại Nam Định - Nhập ngũ ngày 16-8-1951 - Xuất thân trường sĩ quan Võ Bị Đà Lạt - CHT Trung Tâm Điện Toán Nhân Viên Phòng Tổng Quản Trị BTTM Người chuyển giao Trung tâm IBMCận kề ngày 30-4-1975, ông Chu Văn Hồ, lúc đó là đại tá làm việc ở Bộ
Tổng Tham mưu quân đội Sài G̣n được lệnh đặt ḿn để phá hủy Trung tâm
Điện toán nhưng ông bất tuân và lệnh cho cấp dưới phải bảo vệ nó để
chuyển giao cho cách mạng. 1. Đơn vị chúng tôi vào Sài G̣n rất sớm, một số cán bộ t́nh báo do ông Bảy Vĩnh chỉ huy đă cắm cờ ở Bộ Tổng tham mưu (BTTM) vào khoảng hơn 10 giờ sáng 30-4-1975, trước cả đơn vị cắm cờ ở dinh Độc Lập gần nửa tiếng nhưng hiềm nỗi là loại cờ quấn quanh người nên rất nhỏ, vả lại BTTM không phải là cơ quan đầu năo của chính quyền Sài G̣n nên thành quả này ít được chú ư.
Chúng tôi đi vào BTTM từ cổng số 4 (đường Vơ Di Nguy, nay là đường Nguyễn Kiệm) trên hai chiếc xe Jeep lấy được của quân đội Sài G̣n ở đầu cầu An Phú Đông sau hai ngày đêm kịch chiến, lúc này BTTM vắng tanh, lính tráng của quân đội Sài G̣n đă bỏ súng chạy hết cả. Chúng tôi dừng xe và phân công nhau đi trinh sát từng khu nhà. Nhóm chúng tôi vào ṭa nhà không to, cũng không cao, chỉ có một tầng nhưng xem ra trước đó được canh pḥng rất cẩn mật v́ thấy có hai bốt gác hai bên, cổng sắt to cao và khuôn viên trong sân trang trí rất đẹp, có cây xanh nghệ thuật, đài phun nước. Khi chúng tôi vừa bước vào th́ thấy một người chừng hơn 40 tuổi, dáng nhỏ thấp, mặc thường phục áo trắng quần xanh nhạt, dáng vẻ trí thức đứng sẵn ở sau cổng đợi chúng tôi. Ông ta mở cửa chào và xưng danh là Đại tá Chu Văn Hồ, chỉ huy trưởng Trung tâm Điện toán của BTTM. Lúc ấy tôi c̣n rất trẻ, c̣n thiếu những tám tháng nữa mới đầy 20 tuổi nhưng tỏ ra rất chững chạc. Tôi nói với ông ta là ông không c̣n là đại tá nữa, từ giờ phút này ông là công dân thường và dưới sự quản chế của chúng tôi. Thật ra tôi không phải là chỉ huy, chỉ là trung đội trưởng thôi nhưng t́nh thế lúc đó buộc tôi phải đứng ra lănh trách nhiệm, bởi v́ anh em trong nhóm vào ṭa nhà điện toán này tất cả là t́nh báo nội thành. Họ là người của ta nhưng hoạt động trong vỏ bọc là các sĩ quan của quân đội Sài G̣n. Họ giỏi lấy tin nhưng tác chiến th́ không thạo mà cũng không biết trong t́nh huống này th́ phía quân giải phóng nên làm như thế nào th́ phải.
2. Sau khi tiếp xúc, nguyên Đại tá Chu Văn Hồ ngỏ ư đưa tôi đi xem ṭa nhà. Rất cảnh giác, tôi gọi thêm mấy anh em cùng đi. Ông ta đưa chúng tôi vào một ṭa nhà bên trong mát lạnh, tiếng máy chạy ŕ ŕ. Quả thật là lần đầu tiên tôi mới biết thế nào là máy lạnh và tiếp xúc với khoa học kỹ thuật phương Tây. Tôi thấy những dàn máy màu xám xanh chạy dài nối tiếp nhau đang hoạt động, đèn xanh đỏ nhấp nháy. Ông ta giới thiệu đây là hệ thống máy tính hiện đại nhất Đông Nam Á, nó quản lư tất cả nhân sự, quân trang, khí tài và vật liệu của 1,2 triệu quân Sài G̣n và bộ máy phục vụ chiến tranh. Ông ta thao tác cho tôi thấy chỉ cần một cái lệnh sau đó ấn nút cái rẹc là lấy ra được bất kỳ thông số nào của bộ máy quân sự Sài G̣n bằng loại phiếu đục lỗ. Thật sự tôi không hiểu lắm, lần đầu tiên được biết cái máy này nhưng được cái là có tŕnh độ học vấn lớp 10/10 (hệ đào tạo ở miền Bắc trước đây) - được coi là có học vấn cao nhất của đơn vị ở căn cứ xuống lúc đó nên tôi cũng hiểu được chút ít giá trị của cỗ máy. Ông ta nói với tôi, loại máy này đắt tiền lắm, cố gắng bảo vệ nó, đừng có tắt máy lạnh sợ hỏng. Ư kiến này được các anh t́nh báo nội thành tán đồng, thực sự th́ các anh đều đă học hết tú tài, CĐ cả, có anh là giáo sư trung học, có anh tốt nghiệp vơ bị Đà Lạt,… Thấy vậy, tôi chạy ngay đi báo cáo t́nh h́nh cho các thủ trưởng đơn vị là Cụm trưởng Bảy Vĩnh và chính ủy Tư Hiện. Cũng như tôi, các vị chỉ huy dù ít biết về kỹ thuật nhưng đều hiểu rằng cần phải bảo vệ ṭa nhà này. Vậy là nhóm chúng tôi gồm bảy người nhận được quân lệnh túc trực bảo vệ căn nhà bằng bất cứ giá nào, cho dù phải đổ máu. Sau 10 ngày bảo vệ trọn vẹn mục tiêu, chúng tôi bàn giao lại cho Ủy ban Quân quản để đi làm nhiệm vụ khác. 3. T́nh cờ sau này tôi gặp lại anh Quang, đồng hương và cũng là người đầu tiên tiếp quản Trung tâm Điện toán ngay sau khi chúng tôi bàn giao và được biết thêm là ngày ấy nhóm cán bộ tiếp quản Trung tâm Điện toán là các chuyên gia về máy tính vừa tốt nghiệp từ Trường ĐH Tổng hợp Minxcơ của Liên Xô về (anh Quang sau này là trưởng pḥng máy tính của Nhà máy Super phốt phát Lâm Thao). Anh Quang xác nhận với tôi đấy là loại máy hiện đại nhất châu Á vào thời điểm đó, thậm chí các kỹ sư máy tính tốt nghiệp từ Liên Xô về ngày ấy phải mất một thời gian rất dài mày ṃ mới sử dụng được một số chức năng của máy, măi về sau mới mời được các chuyên gia của hăng IBM đến hướng dẫn thêm cách sử dụng. Các anh c̣n cho biết máy này được sử dụng khá hữu ích vào các công việc tính toán phức tạp cho công cuộc chấn hưng kinh tế của thành phố cho đến những năm 1985, đặc biệt góp phần cho việc tính toán xây cất thủy điện Trị An. Bây giờ th́ nó đă thành phế liệu nhưng ngày ấy nó là một khối tài sản lớn cực kỳ giá trị. Về nguyên Đại tá Chu Văn Hồ, tôi được biết ông vẫn tiếp tục được mời đến cộng tác thêm một thời gian. Sau đó, nghe nói ông định cư ở Hoa Kỳ và có lần đă về thăm Sài G̣n. Tôi được biết một cách chắc chắn qua các thuộc cấp của ông là trước ngày 30-4, ông được lệnh đặt ḿn để phá hủy trung tâm này nhưng ông bất tuân lệnh, không những thế ông c̣n lệnh cho cấp dưới phải bảo vệ máy, cho chạy máy lạnh liên tục, vận hành các loại máy phụ trợ ở chế độ bảo dưỡng để giữ cho máy trong chế độ tốt nhất. C̣n bản thân ông đợi quân giải phóng đến để bàn giao và cộng tác rất tích cực với các chuyên gia của ta trong việc khai thác máy. Thực sự tôi không biết ǵ về lai lịch và quá tŕnh phục vụ quân ngũ của ông, lên đến cấp đại tá là không đơn giản nhưng tôi nghĩ phàm là người trí thức có lương tri, quan tâm đến vận mệnh của đất nước th́ cho dù đứng trên chiến tuyến đối nghịch rồi cũng có lúc hồi tâm và hành xử một cách đúng mực. Tôi mong có dịp được gặp lại ông để lại uống trà với nhau như trong ngày đầu giải phóng, biết đâu ông c̣n giữ làm kỷ niệm tờ giấy cho phép được tạm thời về nhà chờ lệnh do chính tay tôi kư vào buổi sáng 30-4 năm ấy. TS NGUYỄN MINH H̉A Nguồn plo.vn
|