Chuẩn Tướng Trang Sĩ Tấn và Đại Tá Cao Hồng Một hôm, Đại-Tá Cao Xuân Hồng mời tôi vào pḥng-giấy, và dặn tùy-phái đừng để người khác vào quấy rầy. Ông hỏi tôi: – Ông có biết lâu nay Trung-Tá Hoàng Viết Th́n làm những việc ǵ không? Tôi nghĩ là vẫn những việc thông-thường như tôi đă làm trước kia. Viên Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng II chỉ một chồng hồ-sơ để sẵn trên mặt bàn tiếp khách – Ông hăy đọc đi, rồi góp ư-kiến với tôi. Đấy là những báo-cáo của một số nhân-viên thuộc Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Sát Quốc-Gia Tỉnh Khánh-Ḥa, kèm theo là những bản sao “Giấy Giới-Thiệu” do Trung-Tá Th́n kư. Những “Giấy Giới-Thiệu” ấy đă được cấp cho một số nguời có tên ghi bằng chữ viết tay mà tôi nhận ra là chính thủ-bút của Th́n. Đại-Tá Hồng gọi điện-thoại mời Trung-Tá Chỉ-Huy-Trưởng Tỉnh sở-tại đến, và dặn tùy-phái để cho người này vào, xong quay lại tôi: – “Giấy Giới-Thiệu” là để cấp cho thuộc-viên mỗi lần cần liên-lạc, tiếp-xúc với các cơ-quan đơn-vị khác. Giấy ấy cũng được cấp cho Mật-Báo-Viên để khi cần th́ xuất-tŕnh trước nhà chức-trách. Có phải hồi trước ông làm như thế không? – Vâng. – Thế mà hiện nay người nào mang “Giấy Giới-Thiệu” này cũng được xem là cảnh-nhân, mà cảnh-nhân th́ được miễn quân-dịch. Trung-tá Th́n đă cấp cho các thanh-niên đến tuổi quân-nhiệm để họ khỏi đi làm nghĩa-vụ, và cấp cho cả các quân-nhân tại-ngũ để họ trả súng lại cho đơn-vị mà trở về nhà! Viên đại-tá chỉ cho tôi đọc câu cuối ở phần “Ghi-Chú”: “Giấy Giới-Thiệu này được dùng để thay-thế Thẻ Căn-Cước, Thẻ Hành-Sự, và các loại Chứng-Minh-Thư khác.” Năy giờ tôi tưởng là câu ghi- Đại-Tá Chỉ-Huy-Trưởng Vùng cầm tay tôi, nh́n thẳng vào mắt tôi mà hỏi: – Ông hăy nói thật với tôi: ông có dính-dáng xa gần ǵ đến việc làm này không? Nếu có th́ tôi sẽ đỡ vớt cho ông, c̣n nếu không th́... ai làm nấy chịu! – Tôi làm việc chung với ông từ bao lâu nay, tốt/xấu thế nào ông đă biết rơ tôi rồi. – Tốt lắm! Thế th́ tôi sẽ để mặc cho Cảnh-Lực Tỉnh; phận-sự của họ th́ họ thi-hành! Vừa lúc đó, viên Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Sát Tỉnh Khánh-Ḥa gơ cửa bước vào, chào chúng tôi. Viên đại -tá trưởng-thượng nói ngay: – Ông Nhuận không liên-can ǵ đến những việc này! Viên trung-tá kia nắm chặt tay tôi, lắc mạnh: – Chính tôi cũng đă tin như thế mà! Viên Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Tỉnh lấy lại chồng tài-liệu, nói tiếp: – V́ kính-trọng đại-tá cũng như có thiện-cảm với Ông Nhuận nên tôi mới tŕnh riêng nội-vụ như thế này. Tôi cũng xin tŕnh thêm là mỗi “Giấy Giới-Thiệu” như thế bán ra hắn thu vào được ít nhất là một trăm ngh́n đồng; và bây giờ th́ Giấy ấy đă được lưu-hành ở cả các Tỉnh khác nữa. Vậy xin Bộ Chỉ-Huy Vùng hăy xem như chưa hề hay biết ǵ về vụ này. Sau khi viên trung-tá Tỉnh ra về, viên đại-tá Vùng mời tôi ngồi nán lại, và cho mời Trung-Tá Hoàng Viết Th́n vào. – Tôi đă có lần nào ủy-nhiệm cho trung-tá kư thay tôi trên các “Giấy Giới-Thiệu” để thay-thế cho Thẻ Căn-Cước, Thẻ Hành-Sự, hoặc các loại Chứng-Minh-Thư hay không? – Thưa không. – Thế th́ tại sao trung-tá lại ghi là “Thừa Ủy Nhiệm Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Sát Quốc-Gia Vùng II”? Th́n nghẹn-ngào không thể trả lời. Lê Xuân Nhuận Nguồn Lê Xuân Nhuận
|