Chuyện đời, chuyện người...

Thời gian làm báo cũng có vài chuyện buồn phiền. Như đă nói qua về vấn đề tham nhũng lộng quyền tại tỉnh Bến Tre. Một vài vụ khác quan trọng hơn v́ có “dây mơ rễ má” dính dáng đến cấp cao nên báo Đại Dân Tộc gặp khó khăn, và đôi khi làm chính quyền cũng băn khoăn khó xử, cũng có khi bị trả thù vặt như sự kiện đăng hí họa của Thượng Nghị Sĩ Trịnh Quang Quĩ, chú của Thứ Trưởng Bộ Thông Tin Trịnh Quang B́nh. Ông B́nh điện thoại xin tôi bỏ hí họa đó. Tôi trả lời không có ǵ vi phạm đến an ninh quốc gia và xúc phạm đến danh dự cá nhân của ông Thượng Nghị Sĩ. Ngày hôm đó báo Đại Dân Tộc không bị tịch thu, nhưng ngay ngày hôm sau báo bị tịch thu v́ lư do vớ vẩn vô căn cứ, nhưng cơ quan kiểm duyệt nêu lư do là báo Đại Dân Tộc vi phạm an ninh quốc gia. Câu nào chữ nào cũng có thể suy diễn được là “vi phạm an ninh quốc gia” cả, bởi v́ nhân viên kiểm duyệt tự cho họ cái quyền suy diễn theo ư riêng của họ, sau khi bị tịch thu rồi nhà báo có quyền phản đối hay thưa kiện ra ṭa tùy ư. Nhưng kiện tụng về chuyện này chỉ là “con kiến đi kiện củ khoai”, cũng vô ích thôi. Mặc dù báo chí có tự do, nhưng trên thực tế báo chí bị giới hạn một phần do hoàn cảnh chiến tranh phải ngăn ngừa sự tuyên truyền của cộng sản nội tuyến hay của người quốc gia bị dụ dỗ trở cờ. Do đó chính quyền thừa cơ hội lạm dụng sự suy diễn để bảo vệ quyền lợi của cá nhân hay để tâng công với Tổng Thống.

Vụ rắc rối điển h́nh là sự lộng hành của tỉnh trưởng Phước Long chỉ v́ ông này có ăn chịu ǵ đó với Tổng Thống Thiệu. Sáng hôm đó tại ṭa soạn, có một người khách tự xưng là trung úy, tôi không c̣n nhớ rơ tên họ, ông nói ông phục vụ tại tỉnh Phước Long, xin được gặp tôi để tŕnh bày một vấn đề quan trọng. Ông trung úy không mặc quân phục. Tôi đâm hoài nghi. Nhưng sau khi ông tự giới thiệu và cho biết số quân để nếu cần tôi có thể kiểm nghiệm, tôi biết ông là người đi tố cáo. Ông tố đích danh tỉnh trưởng Phước Long về hai tội:

- Tỉnh trưởng sai khiến ông phải nhận hàng lậu từ bên Lào. Máy bay chở “nha phiến” thả dù xuống một dịa điểm của khu rừng Phước Long. Ông trung úy nầy dùng xe quân đội tải về Saigon giao cho đường dây phân phối. Ông tỉnh trưởng cho biết hàng lậu nầy là của phủ tổng thống nên viên trung úy sẵn ḷng đón nhận và đă chở nhiều chuyến hàng với hy vọng sẽ được thăng quan tiến chức.

Ông không ngờ tỉnh trưởng Phước Long lợi dụng sự thân t́nh và ăn chịu giữa đôi bên, thừa dịp hiếp dâm vợ ông nhiều lần. Ông vừa kể lể vừa khóc.

Vị trung úy nầy đă cả tin vào sự bao che của thượng cấp nay mới khám phá ra ḿnh bị lợi dụng nên ông bất b́nh về những sai trái của ông tỉnh trưởng, nên ông đến ṭa soạn để tố cáo. Tôi điện thoại liền cho Thiếu Tướng Nguyễn Văn Hiếu, Phụ Tá Phó Tổng Thống Trần Văn Hương, đặc trách bài trừ tham nhũng để xin hội kiến. Tôi đưa ông trung úy đến gặp Tướng Hiếu để ông tŕnh bày cặn kẽ. Thoạt tiên Tướng Hiếu yêu cầu tôi gặp thẳng Phó Tổng Thống Hương. Tôi trả lời không muốn gặp viện lẽ đây là phần việc của Thiếu Tướng Hiếu. Ông xin tôi cho ông thời gian một tuần lễ. Một tuần sau tôi và vị trung úy trở lại văn pḥng ông Hiếu đặt tại phủ phó tổng thống. Tướng Hiếu trả lời với tôi là chuyện nầy vượt quá tầm tay của ông. Đàm đạo qua lại, Tướng Hiếu nói nhiều về hiện t́nh đất nước, về lời tuyên bố của Phó Tổng Thống Trần Văn Hương: “Tham nhũng như một loài rắn độc, muốn diệt trừ tham nhũng phải đập ngay cái đầu nó”, nay cái đầu hiện rơ mà sao ông do dự?

Tướng Hiếu và tôi cũng bàn về tinh thần và kế sách chống Cộng, về phong cách lănh đạo quốc gia, về công bằng xă hội. Tướng Hiếu lộ vẻ buồn, ông ngậm ngùi xin lỗi tôi nhiều lần về sự bất lực của ông. Tôi thông cảm hoàn cảnh của ông nhưng ḷng tôi vừa buồn vừa tức giận, tôi quyết định công khai tố cáo việc nầy trước dư luận. Sau vài bài báo lại có thêm một người tự xưng là vợ của một chức sắc của tỉnh Phước Long đến ṭa soạn cũng tố cáo tỉnh trưởng Phước Long hiếp dâm bà ta và vu cáo chồng bà là cộng sản bắt giam lâu ngày không thả. (Đương sự hiện định cư tại Mỹ gia đ́nh có liên lạc với tôi). Tôi quyết tâm phải làm cho ra lẽ. Tiếc thay không một ai dám đứng tên kiện ông tỉnh trưởng ra ṭa án đ̣i công lư xét xử v́ sợ trả bị thù. Kết quả sự lên tiếng của tờ của Đại Dân Tộc: viên tỉnh trưởng Phước Long bị cất chức nhưng vẫn phây phây sinh hoạt b́nh thường trong quân đội. Rồi có một ngày nhân lễ giỗ của cố Đại Tướng Đỗ Cao Trí, gia đ́nh xếp tôi ngồi gần Trung Tướng Nguyễn Văn Vỹ và một vị đại tá mà tôi không hề quen biết. Bà Trí vui miệng hỏi tôi:

- Anh có biết vị đại tá nầy là ai không?

- Thưa chị tôi chưa hề gặp đại tá nên chưa được hân hạnh quen biết.

- Đây là đại tá tỉnh trưởng Phước Long mà anh đă từng phê phán nặng nề trên báo của anh đấy.

- À, thế ra bây giờ quen biết rồi th́ sẽ phê phán càng nặng hơn nữa.

Ông đại tá lộ vẻ ngại ngùng nói:

- Xin ông bỏ qua chuyện này.

Tướng Nguyễn Văn Vỹ vỗ vai tôi cười nói:

- Anh không phải là người dễ thuyết phục, càng không phải là người dễ bị xô đẩy.

Võ Long Triều
Hồi Kư Vơ Long Triều (Tập II-15)

generalhieu