Hăy Lắng Tiếng Nói

Trước 75, hồi anh Sáu c̣n sếp ṣng 3 cơ quan mà chỉ tại cái tên không thôi, dù dân sự hay Quân Đội, nghe đến là đủ "ớn da gà" rồi, mặc dầu không có tội hoặc phạm lỗi lầm nào cả. Mới nghe nhắc đến tên thôi mà đă vậy huống hồ ǵ chạm mặt anh Sáu.

Một sáng thứ 7, đang la cà ở đường Tự Do th́ gặp Quế "Công Công", hắn rủ vào Tổng Nha chơi. Pḥng hông của văn pḥng, cửa mở, anh Sáu đang chợp mắt ở sofa, đám cận vệ quây quần dưới chân cầu thang làm một tí xập xám "c̣m", chờ "ổng" thức dậy để c̣n đi nữa. Ngồi ở cầu thang quay mặt về hướng cửa pḥng, nh́n quanh quẩn một hồi chợt phát giác anh Sáu đă thức dậy, vừa tiến đến cửa vừa đưa một ngón tay lên môi làm hiệu bảo im, anh đứng nh́n đám "xây lố cố", miệng tủm tỉm cười rồi anh nhẹ nhàng lẻn đi mất.

Sự kiện xảy ra quá đột ngột mà thấy cũng hay hay nên ngồi yên, thử xem phản ứng của mấy "thằng ông nội" này ra thế nào. Cả bọn đang im lặng chăm chỉ và nghiêm trọng binh bài, bỗng một tên liếc nh́n vào pḥng rồi hốt hoảng vứt bài, la ầm lên: "‘ng đi mất tiêu rồi". Thế là cả bọn quơ vội súng ống, chạy túa ra như bị..."Việt Cộng đuổi". Quế công công trách "chơi ác vậy cha! Thấy ổng bỏ đi mà không báo động cho tụi này biết". "Cho tụi bay bỏ cái tật cù lũ với mậu binh". Quế nhe răng ra cười. Cái thằng này mặt mày rất dễ thương mà khi cười trông nó..."Bắc Kỳ" dễ sợ.

Trên đường về và măi những lúc sau này, khi nào nhớ đến diễn biến đột ngột này vẫn c̣n bấm bụng cười hoài và thật không ngờ anh làm lớn mà vẫn c̣n trẻ trung, lâu lâu làm việc quá căng thẳng, đùa với "tụi nhỏ" một chút cho chúng chạy giăn gân giăn cốt chơi. Thảo nào thiên hạ đồn rằng anh Sáu có tánh "nghịch ngầm".

Lần gặp gỡ thứ hai có vẻ "suspense" hơn, đó là trong lần Tổng Công Kích đợt hai của Việt Cộng. Đang nghỉ dưỡng thương chờ 29 ngày tái khám v́ mảnh đạn B.40 vẫn c̣n ngoan cố nằm trong khớp xương mắt cá chơn phải (bị thương hồi từ cây số 17 chạy bộ về giải tỏa áp lực địch ở Mang Cá Huê-Mậu Thân đợt một) tại nhà ông anh ở đường Nguyễn Trăi, Chợ Lớn, cách nhà Đại Tướng Viên một block. Buổi sáng đang đứng trong sân vừa nghe ngóng t́nh h́nh vừa tán gẫu với người làm và chú em con bà d́ - chuẩn úy Biệt Động Quân mới "vô nghề" mấy tháng, về phép đang kẹt lại. Chú cọp con này cười cười nh́n tôi và nói: "Nhảy dù mấy anh yếu quá, trung úy, đại úy c̣n làm đại đội trưởng, bên BĐQ tụi em Chuẩn úy đă làm đại đội phó rồi". "– không dễ đâu em, cứ húc đi rồi sẽ biết đá biết vàng". Một loạt súng tiểu liên nổ ḍn hướng nhà Đại tướng, độ vài phút sau, tiếng máy truyền tin của cảnh sát vang lên lồng lộng ngoài đường, chúng tôi vội mở cổng bước ra ngoài. H́nh ảnh đầu tiên đập vào mắt là...anh Sáu, oai vệ trong quân phục tác chiến, áo giáp, đầu trần đi đầu đám cận vệ, tay cầm ống liên hợp, máy báo cáo có một tên VC bị CSDC đuổi chạy vào hẻm sau nhà Đại Tướng. Anh Sáu quát vào trong máy: "Rồi, bây giờ t́nh h́nh như thế nào? Phía trước đă yên chưa?" "Báo cáo t́nh h́nh yên tĩnh". Anh Sáu và tùy tùng tiến về hướng Sài G̣n.

Nhân cơ hội nầy tôi bèn "mách nước" cho chú cọp con: "Đó thấy chưa, đánh giặc trong thành phố không phải dễ ăn đâu cưng, trong một vùng chưa có lực lượng của ḿnh kiểm soát và làm chủ t́nh h́nh th́ bất cứ ở chỗ nào cũng có thể có địch hết. ‘ng gan quá, đi khơi khơi về phía trước lỡ thằng "ông nội" ở trong hẻm chưa bị thanh toán, nó quất ổng một phát th́ sao?".

Rồi sau đó nghe tin anh Sáu bị thương ở Thị Nghè, đă đưa vào bệnh viện Grall. Rồi anh được đưa qua Mỹ chữa thương, rồi anh trở về, ngày về, một phái đoàn báo chí và văn nghệ sĩ hùng hậu đă đến phi trường Tân Sơn Nhất đón tiếp anh, rất tiếc hồi đó bận hành quân nên không có mặt.

Thế rồi nước mất nhà tan, trên đường lưu lạc tới Springfield Virginia, một lần theo anh "Đại" đến tiệm Les Trois Continents thăm anh Sáu. Ngồi buồn từ trong tiệm nh́n ra quan sát, anh thấy tụi này xuống xe nên anh đă khó khăn ra khỏi chỗ ngồi để đón tụi này. Nét mặt anh rạng rỡ v́ lâu lâu có mấy thằng "Ma Gà" đến chơi. Anh tự tay đi pha mấy ly nước trà, không cho tụi này làm, kéo nhau ra một bàn vắng ngồi thiên hạ sự. Nhận thấy mỗi lần đến thăm, ông anh vui hẳn ra mặt nên sau đó khi nào tụi này có dịp gặp nhau bù khú đều có cho mấy đứa em đến đón "‘ng". Đến gặp anh em đông đủ là anh Sáu vui chứ anh không ăn ǵ cả.

Nếu có chút fromage "kha khá" c̣n không th́ bánh ḿ chấm...nước mắm, uống th́ anh chỉ uống bia, c̣n rượu th́ cognac courvoisier với nước lạnh, trong khi tụi này uống Martell Medaillon với soda. Mặc dầu khi nào đến đón anh đi, bà chị dặn ḍ kỹ lưỡng là phải ép ông ăn và đừng cho ông uống nhiều, nhưng khi đă rời khỏi nhà, không có mặt bà chị th́ không có thằng ma gà nào ép được anh nổi, mặc dù anh Đại và tụi này cố gắng ép anh nhiều lần, nhưng khi anh vừa cười cười vừa đưa ngón tay chỉ chỉ "Ê!Ê" là tụi này biết không thể ép anh được nữa, bởi v́ tụi này c̣n biết là ở nhà, khi mà bà chị ra khỏi pḥng là anh lén vứt thuốc và bánh ḿ vào sọt rác mà. Mặc dầu thấy anh vui nhộn vậy nhưng tụi này biết tụi này thông cảm rằng anh chỉ có vui được một lúc khi gặp mặt anh em, sau đó là cả một u buồn chồng chất sau vầng trán có vẻ ngang bướng của anh, có nhiều u uất mà anh không thể thổ lộ được.

Tụi này ngồi nh́n anh, thương anh khi đêm sắp tàn, bàn tiệc chỉ c̣n lại một vài đứa cùng chung tầng số, anh ngồi trầm ngâm, mặt đanh lại, ly rượu đưa lên môi mà nước mắt anh ứa ra - Anh khóc cho vận nước, t́nh người và cả một cơ đồ đang phá sản -. Anh tâm sự: "Nếu cơ may một ngày nào đó tụi ḿnh trở về th́ lúc đó tụi ḿnh đều là Nghĩa Quân cả, không Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân, Bộ Binh, Lực Lượng Đặc Biệt con mẹ ǵ cả, tụi ḿnh chỉ là Nghĩa Quân. Nghĩa Quân đây là Nghĩa Quân của thời Lê Lợi khởi nghĩa, thời Cần Vương chống giặc ngoại xâm. Chỉ có đám Quân Đội tụi ḿnh mới có thể nói chuyện "phải quấy" với đám quân đội phía bên kia v́ hồi c̣n đánh nhau, hai bên đều cùng bị bịt mắt cả". Nhiều đêm khuya trong bàn tiệc, anh ngất ngưởng cất tiếng hát: "Hăy lắng tiếng nói...con tim chân chính..."

Gặp anh lần cuối với Phạm Nhuận, Quế và Tự kỳ anh xuất viện lần thứ hai, anh đă không c̣n nói được và chỉ viết lên giấy, anh làm dấu mà Quế và Tự không hiểu ư nên loay hoay, khi đem tập giấy vào th́ anh giận, xé tan tập giấy và đuổi tụi nó ra ngoài. Đứng lại nh́n anh, bóp chân anh và làm dấu hỏi anh có biết ai không, anh gật đầu và...nước mắt anh lại trào ra. Anh là ông anh b́nh dị cởi mở, được tất cả anh chị em mến mộ và cảm phục. Anh cũng là một ông anh có Tâm Bồ Tát và một Trái Tim Rất Là "Người". Vĩnh biệt anh Sáu.

BC Đà Lạc
KBC 24

Tướng Hiếu, Một Thiên Tài Quân Sự?
Các Tướng Lănh QLVNCH
generalhieu