Đại Tá Vũ Văn Ước

Đại tá Vũ Văn Ước sanh năm 1930 tại Hà Nội. Gia nhập Không quân năm 1951.

Tháng 10-1952 tốt nghiệp phi công quân sự khóa 1 Nha Trang với cấp bậc Thiếu úy. Do nhu cầu, Thiếu úy Vũ Văn Ước được cử làm Trưởng Biệt Đội gồm 2 phi hành đoàn và hai phi cơ Morane 500 và được chuyển đến căn cứ Không quân Chiến Thuật Pháp tại phi trường Bạch Mai, Hà Nội. Năm 1954, ông di chuyển vào Nam, lên cấp Đại úy và được cử làm Chỉ Huy Trưởng Trường Phi Hành thuộc Trung tâm Huấn Luyện Không Quân Nha Trang, sau đó ông liên tục giữ các chức vụ Chỉ Huy Phó TTHL Không Quân Nha Trang, Chỉ huy Trưởng Liên Đoàn Tác Chiến, Không Đoàn 41 Chiến thuật. Từng giữ chức Trưởng Pḥng Hành Quân thuộc Bộ Tư Lệnh Không Quân VNCH.

Năm 1964 thăng cấp Thiếu tá, chức vụ Phụ tá Tham Mưu Phó Hành Quân Bộ Tư Lệnh KQ. Năm 1965 thăng cấp Trung tá, giữ chức vụ Tư Lệnh Không Đoàn 62 Chiến Thuật tại Nha Trang. Năm 1966 thăng cấp Đại tá, giữ chức vụ Tư Lệnh Không Đoàn 62 CT. Năm 1970-1975, Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Hành Quân Không Quân.

Cựu Đại tá Vũ Văn Ước đă tốt nghiệp các khóa Chỉ Huy Tham Mưu tại Pháp, Mỹ và Khóa Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp tại Đà Lạt. Trong nhiều huy chương được ân thưởng, có huy chương cao quư nhất là Đệ Tứ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương.

Sang Hoa Kỳ cùng với gia đ́nh vào năm 1975, ông đă làm việc tại nhiều công ty của Mỹ và năm 2002 về nghỉ hưu. Ông qua đời ngày 3-1-2010 tại tư gia, thọ 81 tuổi, ông mất đi để lại vợ, 5 con và 6 cháu, 1 chắt.


Ông Lượng đă đi đâu lúc nào tôi không biết. Được một lúc khoảng hơn mười giờ ǵ đó, ông Ước đáp trực thăng trên sân banh chạy vội vào gặp ông Lành, xong cùng ông Linh trở ra kéo luôn tôi theo, miệng nói:

- Đi mày.

Tôi nh́n Linh xong quay qua hỏi Ước:

- Đi đâu ?
- Qua Tổng Tham Mưu xem t́nh h́nh ra sao Ước nói vội và nắm tay tôi lôi đi.

Vũ Văn Ước là thế, đối với anh em lúc nào cũng tận t́nh, không t́m cách dối gian, không quên bằng hữu, không bỏ bạn bè. Tôi và Ước đă từng âm thầm vượt qua những lúc khó xử của chính biến và binh biến. Vào những thời điểm đó chúng tôi chỉ lặng lẽ nh́n nhau, hiểu ư. Ước không đón gió, xu thời. Anh luôn luôn đứng bên lẽ phải, ḥa đồng với mọi giới, không hách x́ xằng khi đắc thời. Anh rất nhậy bén t́nh h́nh. Hẳn nhiên anh đă cảm thấy cái ǵ không ổn nên đă t́m gặp ông Lành rồi lôi tôi đi v́ chẳng yên ḷng để tôi ở lại làm “Đười ươi giữ ống”.

Tôi, Ước và Linh lên trực thăng qua đáp tại sân cờ trước tiền đ́nh Bộ TTM. Linh, Ước chạy lên văn pḥng TTMT. Tôi không theo, bước xuống trực thăng ngó quanh quan sát một ṿng, thấy Công binh chiến đấu đang đặt bộc phá, giây nhợ tùm lum tại Trung Tâm Hành Quân Bộ TTM. Đảo mắt chỗ khác thấy trực thăng Tướng Kỳ. Đàn em trước kia của tôi hiện là cận vệ ông Kỳ vội từ trực thăng nhảy xuống chạy đến tôi nói nhỏ:

- Trong giây lát trực thăng sẽ bay ra Blue Ridge (Soái hạm Đệ thất hạm đội Thái b́nh Dương của Hoa Kỳ), ông hăy lên cùng đi.
- Tôi hỏi Tướng đâu ?
- Họp trên Văn Pḥng TTMT.
Tôi lững thững bước lại trực thăng nh́n vào đă thấy Hà Xuân Vịnh ngồi trên đó từ hồi nào. Tôi buột miệng:
-Lẹ vậy!

Vịnh nhún vai cười toét, không trả lời. Vịnh là văn nhân phải hơn, lúc nào cũng nhởn nhơ chẳng coi việc ǵ là quan trọng, chẳng thích hơn thua, kèn cựa thế mà lại là Hoa tiêu phóng pháo đă có Chiến thương bội tinh.
Tôi leo lên ngồi cạnh, suy nghĩ lung đến những lời tâm sự của ông Kỳ với các Tướng lănh KQ anh em mấy ngày trước đó: “Tôi (ông Kỳ) đă t́m gặp và hội kiến với cụ Hương (đang hành sử chức vụ Tổng Thống VNCH thay thế vị tiền nhiệm vừa từ nhiệm trong hằn học) thỉnh cầu cụ chính thức chỉ định tôi giữ chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng Liên Quân cho tôi có đủ thẩm quyền chỉnh đốn hàng ngũ quân đội, lập thế ngăn địch, lấy QK 4 trường kỳ chiến đấu. Cụ Hương đă từ chối khéo, viện dẫn tôi đă từng là Thủ Tướng Chính Phủ và Phó Tổng Thống nên chức vụ TTMT Liên quân không hợp thể thống lễ nghi cho tôi. Cụ ấy yêu cầu cho Cụ ít ngày sẽ bổ nhiệm tôi làm phụ tá Quân sự đặc biệt giúp Cụ. Tôi giải thích, nhấn mạnh, tôi không quan tâm đến nghi lễ, tôi chỉ mong có cơ hội chỉ huy quân lực ngay giờ phút thậm chí “nguy ngập” này. Cụ Hương đă lắc đầu nhất định không trao quyền chỉ huy cho tôi”.

Phải, cụ Hương đă sợ, cả “Đồng minh chạy làng” cũng sợ ông có binh lực trong tay. Họ sợ sẽ không khống chế nổi ông, làm sách lược của họ hư cả !!!

- Khốn nạn thay cho một nước nhược tiểu lại có một vị trí chiến lược trong vùng tranh chấp!
- Cũng khốn nạn thay cho Quân Dân miền Nam vô phước, gặp cảnh Quân cướp đă tới ngoài ngơ, lửa phừng phừng khắp nơi, trong nhà c̣n nghi kỵ lẫn nhau, phân tranh ngôi thứ!

Đang miên man nghĩ cho mạt vận của nước, mạt kiếp của ḿnh th́ ông Linh từ Tư lệnh Bộ/TTM chạy ra một ḿnh đến bên trực thăng có tôi và Hà Xuân Vịnh đang ngồi đăm chiêu mỗi người một ư nghĩ, Linh cứ loanh quanh ở dưới chẳng chịu bước lên cùng chúng tôi. Tôi vội leo xuống lại gần Linh nhỏ to:

- Linh ! Kỳ sẽ rút ra Đệ thất hạm đội, hăy lên cùng đi. Hết cách thôi!

Linh dường như có điều ǵ bất ưng nên nhứt định không lên tàu. Tôi hỏi:

- Sao?

Linh nói:

- Thiếu ǵ máy bay.

Tôi vội báo động:

- Máy bay nào nữa, c̣n chiếc duy nhứt này thôi.
- Chiếc nữa kia ḱa. Linh vừa nói vừa chỉ tay về chiếc trực thăng mà Tôi, Ước và Linh vừa đáp hồi năy.
- Tàu c̣n đó, Hoa tiêu đă vội bỏ đi rồi (có lẽ họ đă hiểu đây là phút ly tan nên vội về lo cho vợ con).

Tôi nói với Linh thế là v́ tôi đă thấy họ phóng Jeep ra khỏi TTM. Linh nhứt định không nghe, không lên tàu di tản. Tôi đành ở lại bên anh. Tôi không thể bỏ anh thoát thân một ḿnh. Tôi ở lại chia sẻ số phần với anh v́ ngoài t́nh quân ngũ, ảnh c̣n có liên hệ gia đ́nh thật gần với tôi. Anh em sống chết có nhau. Hơn nữa tôi chợt nhớ c̣n ông Vơ Xuân Lành vị chỉ huy đoạn cuối mà Cửu Long khi rời đơn vị đă căn dặn tôi đi cùng, tôi cần phải chu toàn lời nhắn nhủ lúc chia phôi.
Óng Lành với Tôi cùng bạn quân trường, chung một khóa học, nằm đối đầu nhau cùng một đơn vị khóa sinh. Lành ít nói, suốt ngày lầm ĺ, kỷ luật gương mẫu, thương lính như thương ḿnh, chẳng hề nạt nộ ai.

Vào những đêm cuối cùng cuộc chiến, Lành vẫn xuống văn pḥng ứng chiến của tôi xoa mạt chược c̣m, chờ đợi kết quả các phi vụ Hành quân đêm chặn địch tại Long Khánh, Xuân Lộc. Ảnh đă mỉm cười khi nghe báo cáo “Qủa bom heo” (Daisie cutter) thả từ C.130 đă làm cóc nhái, ễnh ương (cộng quân) câm tiếng. Mặt trận Xuân Lộc, b́nh thường nhóc nhen, à uơm thâu đêm, nay bỗng dưng bặt tiếng yên lặng dễ sợ! Đột nhiên, quân bài chưa bốc, Lành đă vỗ mạnh tay xuống bàn, miệng hô “MỦN CUN” rồi đúng dậy, cười, quay về văn pḥng của anh trên Tư Lệnh Bộ.

Tôi hiểu ư, cười theo, đứng dậy tiễn đưa.

Tôi c̣n đang phân vân bàn thảo với Linh những bước kế tiếp th́ ông Kỳ từ Đại Sảnh Bộ TTM bước ra hướng về chổ trực thăng đậu chờ, dẫn theo số đông (Tướng lănh?) bước rảo lên tàu cùng với Ước bay đi để lại tôi và Linh tự quyết lấy phận ḿnh. Tội và Linh đồng thời cả Đặng Duy Lạc, Không Đoàn Trưởng KĐ-A37 (không biết từ đâu chui ra) vội gọi QC/TTM yêu cầu hộ tống chúng tôi trở lại BTLKQ.

Đại Tá Đào Huy Ngoc


Bộ Chỉ Huy Hành Quân Không Quân

tưởng nhớ