Đại Tá Phạm Hữu Phương

Nay c̣n lại, tôi với gia đ́nh bà chị, Đaị Tá Trần Ngọc Đóa và gia đ́nh, phu nhân của Đại Tá Lê Ngọc Duệ và hai người con, phần Đại Tá Duệ v́ chậm chân nên không lên trực thăng được. C̣n hai sỉ quan cao cấp nữa là Y Sỉ Đại Tá Nghiêm Xuân Húc hồi đó c̣n độc thân và Đại Tá Phạm Hữu Phương đi một ḿnh. May thay c̣n có các sĩ quan hoa tiêu và thợ máy trực thăng cùng ở lại với chúng tôi, nên mới có thể sửa chửa hệ thống thủy điều hư hỏng. Điều may mắn thứ hai là số hành khách c̣n lại rất ít, nên trực thăng mới có thể cất cánh an toàn. V́ Chinook này vừa kiểm kỳ xong, chưa bay thử, nên số lượng xăng c̣n trong máy rất ít. Bay chỉ vài phút, Chinook bắt buộc phải đáp ở Nhà Bè để xin tiếp tế xăng.

Cảnh tượng diển ra trước mắt làm mọi người cùng lo lắng: rất nhiều trực thăng nhỏ găy đuôi, găy cánh nằm la liệt, trong lúc đó có những hoa tiêu đang dùng cách hút xăng trong các trực thăng lâm nạn, đựng trong mũ sắt, rồi đỗ vào các trực thăng tốt. Sự việc này cho thấy họ đang gặp trở ngại trong vấn đề tiếp tế xăng, nên mới dùng cách khó khăn này; biết bao giờ mới có thể đỗ đầy xăng cho một trực thăng nhỏ, huống hồ là một trực thăng to lớn như Chinook cần rất nhiều xăng. Bao nhiêu trực thăng trên đường chạy loạn, hết xăng, đáp ngay kho xăng; chẳng khác nào như người lữ hành đang đói khát gặp được kho lương thực, tưởng rằng ḿnh may mắn được cứu sống, không ngờ quân nhân phụ trách kho xăng từ chối tiếp tế xăng v́ không có lệnh trên, cũng chẳng khác nào như người giữ kho lương thực từ chối cứu trợ thực phẩm. Thật là bất nhẫn, chúng tôi năn nỉ hết lời, họ cũng không cho xăng. Chúng tôi ai nấy mặt mày buồn so. Bổng thấy Đại Tá Phạm Hữu Phương, không biết nảy giờ đi đâu, nay đang ngồi sau xe gắn máy của một sỉ quan Hải Quân/Nhà Bè chạy ngang trước mặt. Ai cũng nghỉ rằng Đại Tá Phương đang đi xin xăng. Là chỗ quen thân, trước kia cùng ở chung một đơn vị, tôi lớn tiếng gọi và hỏi tin tức về việc xin tiếp tế xăng, Đại Tá Phương gật đầu rồi biến mất. Tuy hi vọng nhưng ai cũng sốt ruột v́ ngồi đợi cả bốn năm tiếng đồng hồ, từ khoảng một giờ trưa cho đến chiều. Trong khoảng thời gian chờ đợi định mệnh này, chúng bàn tới chuyện di tản ra Côn Sơn hồi đêm và theo dỏi tin tức qua đài phát thanh, hoặc hướng mặt theo tiếng gầm thét của các phản lực cơ Hoa Kỳ đang bay lượn trên không phận Saigon.

Đại Tá Phương là nguồn hi vọng của chúng mà giờ này đă xế chiều vẫn chưa thấy trở lại, nhưng không biết hỏi ai. Mọi nguười rầu rĩ lại thêm đói khát đang nằm nghỉ ngơi dưới đất, bổng hăng hái vùng dậy khi hay tin được tiếp tế xăng. Ai cũng reo mừng, chẳng khác nào như người sắp chết đuối mà vớ được phao nổi. Giây phút đỗ xăng này thật hồi hộp v́ sợ quân nhân và gia đ́nh ở đây ùa ra chiếm phi cơ. May thay sự việv này không xảy ra. Có lẻ quân nhân và gia đ́nh của Căn Cứ Nhà Bè không rỏ t́nh h́nh đang diển biến tại Saigon trong 14 tiếng đồng hồ qua, nên họ vẫn b́nh tỉnh như không có chuyện ǵ xảy ra, trái hẳn với t́nh trạng sôi động hiện thời tại Căn Cứ Không Quân Tân Sơn Nhứt, có những kẻ đang hốt hoảng t́m cách trốn thoát, hoặc có những người sợ hải t́m chỗ ẩn núp pháo kích. Xăng đă đỗ đầy, máy đang quay, trực thăng sắp cất cánh lúc đó mới thấy gia đ́nh Đại Tá Phương và nhiều gia đ́nh khác đang gấp rút chạy lại, leo lên phi cơ. Trực thăng nhấc bổng an toàn, ai nấy mới thở phào nhẹ nhỏm. V́ sợ trực thăng bị bắn, nên chúng tôi đă kêu gọi những ai đang mang tiền Việt Nam trong người hăy trao ra, giao tận tay cho nhân viên kho xăng nhờ phân phát lại cho những quân nhân đang hiện diện lúc chúng tôi cất cánh. Phải chăng nhờ vậy mà chúng tôi được ra đi an toàn? Nhưng riêng tôi luôn luôn mang ơn những người lính lương thiện này, họ thật là hiền hoà. Và tôi hằng cầu mong họ có được cuộc sống khá giă dẩu ở lại hay ra đi.

Mười lăm năm sau khi sự việc xảy ra, tôi có cơ hội gặp lại Đại Tá Phương, mới rỏ đầu đuôi câu chuyện. Thời gian trực thăng chờ đợi xin xăng, nhưng không được tiếp tế, cũng như sự vắng mặt lâu của Đại Tá Phương là có chủ ư và mục đích. Sợ cho xăng trước, chúng tôi sẻ bay đi và để họ ở lại. Chính trong khoảng thời gian bốn năm tiếng đồng hồ chúng tôi chờ đợi sốt ruột đó, Đại Tá Phương đă về Saigon t́m vợ con, hiện đang tạm trú tại nhà của người anh em đồng hao là một sỉ quan cao cấp Hải Quân/ Căn Cứ Nhà Bè. Rồi hai gia đ́nh và thân nhân trở lại Nhà Bè cùng đi với chúng tôi. Nhờ có sự liên hệ gia đ́nh như thế nên chúng tôi mới được tiếp tế xăng đầy đủ.

Nguồn hội quán phi dũng